"Khi mặt trời ở trên tóc em,
Nó chiếu lấp lánh những sợi tơ vàng"
Vì không cảnh giác, Lauren đã ghi một nửa lời khen ấy vào bản tốc ký, nàng liếc nhìn chàng một cách giận dữ, khiến chàng khúc khích cười.
Vào lúc một giờ chiều, chàng đề nghị nàng đến dự một buổi họp ở văn phòng chàng, để ghi biên bản. Đến giữa buổi họp, nàng nhìn lên và thấy đôi mắt chàng dán chặt lên đôi chân xếp chéo cuả nàng. Toàn thân nàng nóng ra, và nàng ngồi yên không nhúc nhích. Nick nhìn vào mắt nàng và mỉm cười.
Khi buổi họp tạm ngưng, Lauren đứng lên, nhưng Nick giữ nàng lại:
− Em đã đánh máy xong bản tiếng Ý những câu hỏi mà anh đã đọc để cho Rossi hiểu được những gì mà anh muốn biết chưa?
Rồi hướng nụ cười duyên dáng để chuộc lỗi với nàng, chàng nói thêm:
− Anh ghét phải đeo đuổi theo em lắm cưng ạ, nhưng anh phải mang em theo đến Casano mới được.
Lauren tự hỏi, tại sao trái tim khờ khạo cuả nàng lại rộn ràng lên như thế khi chàng gọi nàng là em cưng?
Nàng trả lời chàng:
− Bản dịch đã đánh máy xong.
− Tốt. Theo công việc mà em đã làm, em có hình dung ra được dự án Rossi là cái gì không?
Nàng lắc đầu:
− Không, hoàn toàn không. Tất cả đều là kỹ thuật. Tôi chỉ biết Rossi là một nhà hoá học sống ở Casano và phát minh ra vài thứ mà anh rất quan tâm. Và tôi cũng biết anh đang muốn tài trợ và sản xuất các sản phẩm từ phát minh cuả ông ấy trong tương lai.
− Nếu anh giải thích cho em biết trước, nó sẽ giúp em làm việc thích thú hơn.
Chàng nói, và thay đổi bất ngờ từ một người đàn ông tán gái đến vai trò một ông chủ nghiêm trang.
− Rossi đã phát minh một thứ hoá chất làm cho các chất tổng hợp gồm cả nylon hoàn toàn không thấm nước, không cháy, không chịu ảnh hưởng thời tiết và không hư hỏng, không làm thay đổi bề ngoài hay thớ vải cuả chất liệu ban đầu. Vải trải thảm và vải quần áo làm từ những chất tổng hợp này gần như khó mà hư được.
Chàng đã xem nàng như một đồng nghiệp trong kinh doanh, và lần đầu tiên Lauren cảm thấy thoải mái trở lại cùng với chàng kể từ hôm đi nghỉ cuối tuần với chàng đến nay.
− Nhưng thứ hoá chất nào thực sự tác dụng làm cho không biến dạng hay hư hỏng bất cứ thứ gì?
Nick thú nhận cách gượng gạo:
− Mẹ kiếp! Nếu anh mà biết được... Nhưng anh cố tìm cho ra trong lần đi kỳ này. Những điều anh đã thấy, còn lâu mới chứng minh được. Anh cần một mẩu vật để mang về thử nghiệm trong một phòng thí nghiệm hợp pháp, nhưng Rossi quá bảo mật. Hắn nói rằng hắn đang trắc nghiệm anh.
Lauren nhăn mũi lại:
− Ông ta có vẻ "mát".
Chàng thở dài:
− Hắn ta lập dị như quỷ. Hăn ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ ở Casano, trong một xóm chài lưới bên Ý. Hắn nuôi chó để bảo vệ, nhưng phòng thí nghiệm cuả hắn thì ở trong một cái lều cách đó nửa dặm, chẳng có ai bảo vệ cả.
− Ít ra anh cũng đã thấy ông ấy chứng minh.
− Chứng minh không có nghĩa gì cả nếu không qua thử nghiệm. Chẳng hạn, chất hoá học cuả hắn làm không thấm nước, nhưng cái gì sẽ xảy ra nếu đổ sưa? trên đó? Hay một thức uống nhẹ nào đó?
Nàng hỏi:
− Nhưng nếu tất cả điều gì ông ta nói đúng thì sao?
− Nếu thế, anh sẽ thành lập một liên doanh giữa Công nghiệp Hoàn câu và hai liên hiệp công ty khác để giới thiệu trên toàn thế giới phát minh cuả Rossi.
− Có lẽ ông ta sợ nếu giao cho anh mẫu thử, người nào đó cuả phòng thí nghiệm sẽ phân tích và biết được hoá chất mà ông ấy dùng. Bấy giờ những người đó sẽ ăn cắp phát minh cuả ông ta.
Nick toét miệng cười:
− Em nói đúng!
Rồi không báo trong, chàng quàng một tay ôm nàng, còn tay kia thì nâng cằm nàng lên.
− Từ Ý, anh sẽ mang về cho em một món quà. Em muốn gì nào?
Lauren nói cách dứt khoát:
− Đôi hoa tai cuả mẹ tôi.
Rồi nhảy lùi ra sau, nàng thoát khỏi vòng tay chàng và quay gót trở về văn phòng cuả nàng. Nick cười khúc khích, đi theo nàng.
Khi nàng bỏ đi, chàng cảm thấy ộmột mối xúc động lạ lùng, mới mẻ, dâng lên trong chàng, một niều yêu thương làm chàng cảm thấy quặn thắt trong lòng. Được nhìn thấy nàng là chàng vui rồi, nụ cười cuả nàng làm ấm lòng chàng và được sờ mó vào nàng là cơn khoái cảm truyền lan khắp người chàng. Nàng đã có sự vững vàng và tài biện bác tự nhiên, không màu mè. So với những người đàn bà khác trong đời chàng, Lauren là cô gái còn ngây thơ mà đã có can đảm thách thức chàng và có sức kháng cự lại áp lực cuả chàng.
Nụ cười cuả chàng nhạt dần đi. Chàng đang nài ép nàng, và chàng chưa từng làm thế với một người đàn bà nào khác trong đời. Chàng đã xua đuổi nàng, rồi trở lại kiếm tìm nàng trong mọi xó xỉnh, và chàng tự ghê tởm mình vì chuyện ấy. Chàng không thể ngừng lại. Chàng cảm thấy cần phải chiếm cho được nàng hơn là vì khao khát, chàng thực tình thích nàng. Chàng ngưỡng mộ sự can đảm cuả nàng và sự bướng bỉnh cuả nàng, ngay cả lý tưởng cuả nàng nữa. Một mối xúc động không tên và không mong muốn, lại trăn trở trong lòng chàng, và Nick đành gạt nó qua một bên. Chàng muốn nàng, vì nàng là một người đẹp sinh động. Chàng thích nàng và chàng khát khao nàng, không gì khác nữa.
Vào lúc bốn giờ năm mươi phút chiều, một cú điện thoại nối liền với cuộc hội nghị từ California, Oklahoma và Texas gọi đến cho Nick, việc này đã được lên lịch từ trước. Khi Mary báo cho chàng biết mọi việc đã sẵn sàng, thi Nick yêu cầu gọi Lauren tới để ghi chép.
− Nick đang ở đầu máy nghe điện thoại- Mary giải thích- Anh ấy chỉ cần cô ghi hết những gì được bàn bạc.
Cuộc điện đàm đã bắt đầu. Khi Lauren vào văn phòng, Nick ra dấu về chiếc ghế cuả chàng và đứng dậy để nàng có thể ngồi tại bàn cuả chàng mà ghi chép. Hai phút sau khi Lauren ngồi vào ghế, chàng cúi xuống sau lưng nàng, chống tay lên bàn, và đặt môi hôn lên mái tóc nàng.
Lauren giật nảy mình để tự vệ. Nàng kêu lên:
− Đồ quỷ! Ngưng lại!
− Hả? Hả? Hả?
Ba giọng nói đàn ông cùng vang lên trong máy.
Nick nói vào máy, giọng lè nhè:
− Cô thư ký cuả tôi cho rằng các ông nói quá nhanh.Cô ta muốn các ông ngưng lại để cô ta có thể ghi kịp.
Có tiếng đàn ông bực mình đáp lại:
− Ồ, những gì cô ấy cần làm là hỏi lại, chớ sao lại...
Lauren khẽ nói một cách tức tối:
− Anh đã thỏa lòng chưa?
Nick cười khúc khích bên tai nàng:
− Chưa thoả. Nhưng rồi sẽ thoa? thôi.
Hoàn toàn tìm cách rời khỏi chàng để ghi chép, Lauren lấy lại tập vở và ngồi trở lại vào ghế. Thân hình Nick chiém lấy hết cái ghế. Nàng xoay đầu lại để nói câu gì đó gay gắt, và môi chàng chộp hôn môi nàng khiến nàng phải ngửa đầu ra tránh, mạch nàng đập mạnh, làm tê liệt ý nghĩ. Khi miệng chàng rời ra, nàng không làm gì được, chỉ nhìn chằm chặp vào chàng.
Một tiếng nói vang lên trong máy:
− Anh nghĩ thế nào, Nick?
− Tôi nghĩ, rồi nó sẽ tốt hơn thôi- chàng trả lời giọng khàn khàn.
Khi cuộc thảo luận qua máy điện đàm chấm dứt, Nick ấn một nút trên bàn giấy, và Lauren thấy cánh cưa? dẫn sang văn phòng Mary được đóng lại bằng điện. Chàng chụp hai bàn tay nàng, kéo nàng ra khỏi ghế, xoay người nàng lại đối diện chàng. Miệng chàng áp sát lại gần miệng nàng. Và Lauren cảm thấy mình bị kéo vào chàng một cách dễ dàng như bị nam châm hút. Nàng năn nỉ:
− Đừng anh! Xin anh đừng làm thế!
Tay chàng siết lại trên hai cánh tay nàng:
− Sao em không thể thừa nhận rằng em muốn anh và em thích chuyện đó?
Nàng nói cách đau khổ:
− Đúng. Anh đã thắng. Em muốn anh. Em thừa nhận điều đó.
Nàng nhận thấy ánh mừng vui chiến thắng hiện ra trong mắt chàng, và nàng ngước nhìn lên.
− Khi em lên tám, em cũng đã muốn một con khỉ trong gian hàng bán các thú cưng.
Sự chiến thắng phai dần. Chàng thở ra tức tối, để cho nàng đi.
− Rồi sao?- Chàng hỏi.
− Bất hạnh thay, em đã mua nó. Daisy cắn em và em phải đi khâu mười hai mũi trên chân em.
Trông mặt Nick dở khóc dở cười:
− Anh nghĩ rằng, nó cắn em, vì em đã gọi nó là Daisy.
Lauren phớt lờ sự chế nhạo cuả chàng.
− Và khi lên mười ba, em muốn có chị và anh. Ba em bắt buộc phải tục huyền, nên em có một người chị ghẻ ăn cắp áo quần và cướp bạn trai cuả em, còn người anh ghẻ thì ăn cắp tiền cuả em.
− Cái đồ chết tiệc ấy có liên hệ gì đến chuyện cuả chúng ta?
− Liên hệ chứ sao không- nàng đưa hai cánh tay lên như mời gọi rồi chán chường hạ xuống- Em đang cố gắng giải thích rằng em muốn anh, nhưng em sẽ không để cho anh làm tổn thương em trở lại.
− Anh sẽ không làm tổn thương em nữa đâu.
− Ôi, rồi anh sẽ làm cho mà xem.
Nàng nói thế và cố tránh tiếng khóc.
− Anh không muốn, nhưng rồi anh sẽ làm em tổn thương. Anh đã làm thế rồi mà. Khi em rời anh đi Missouri thì anh đến Palm Springs với một trong những người bạn cùng giường ngủ với anh. Anh có biết em đã làm gì khi anh ở đó không?
Nick thọc hai tay vào túi quần, biểu lộ sự cảnh giác.
− Không. Em đã làm gì?
Lauren nói với giọng điên cuồng, tiếng cười như nghẹn lại.
− Em đã ngồi bên điện thoại chờ anh gọi lại và móc cho anh một cái áo len rất hợp với màu mắt cuả anh.
Nàng nhìn chàng, mắt nàng như nài nỉ chàng hiểu
− Nếu chúng ta đi vào cuộc tình, anh sẽ không vương vấn vào đấy vì xúc cảm, nhưng em thì có. Em không thể tách rời mọi cảm xúc ra khỏi thân xác em, quần nhau trên giường ngủ, hưởng những phút giây khoái lạc, rồi vội quên nó đi. Em muốn anh quan tâm em và em săn sóc anh. Em sẽ ghen nếu nghĩ anh với một người đàn bà khác. Nhưng nếu em biết anh như thế, em sẽ bị tổn thương và em tức giận.