– Em đến để làm gì đây? Mắng anh à? Anh không giận em đâu, mà anh đang quá vui. Giờ này, hẳn thằng Hiếu đang tức điên cuồng. Anh vui quá là vui ...
– Phải, mày cứ vui đi!
Như một cơn lốc dữ tợn, Hiếu lao vào phòng, anh phóng đến chộp cổ Lập Quân, những cú đấm như trời giáng vào mặt Lập Quân.
– Đồ khốn kiếp! Mày từng hại em tao, rồi hại Ngọc Bích, tao im lặng. Nhưng bây giờ tao không thể nào im lặng được nữa.
Những cú đấm hằn học giận dữ tới tấp vào mặt và người Lập Quân. Lập Quân rú lên, anh ta cố gượng chống lại. Lúc này, Hiếu như con mãnh hổ nổi điên, cứ trút những cú đấm giận dữ xuống. Máu mũi, máu miệng Lập Quân trào ra ...
Cát Tường kêu lên kinh hoàng:
– Đừng, anh Hiếu ơi! Đừng đánh nữa!
Toán bảo vệ kéo vào, phải vất vả lắm họ mới giữ Hiếu lại được, khi Lập Quân đã mềm oặt vì những đòn căm hận ... anh ta nằm gục xuống trên nền gạch.
Công an đến áp giải Hiếu đi. Cát Tường khóc òa lên ...
Thúy Hòa tỉnh lại, cô lại thoát chết lần thứ hai. Hai mươi viên thuốc ngủ không giúp cô rũ bỏ được cuộc đời.
– Chị tỉnh rồi hả Hòa? Chị nghe trong người như thế nào rồi?
Thúy Hòa khép mắt để cho dòng nước mắt tràn ra trên má:
– Sao lại cứu tôi, tôi muốn chết kia mà.
Cát Tường cầm tay Thúy Hòa siết nhẹ:
– Chị chết đã đành phận chị, nhưng còn ba mẹ sẽ như thế nào đây? Ba mẹ đều già hết rồi, chị nỡ để “tre già khóc măng non” hay sao?
Thúy Hòa sụt sùi:
– Nhưng chị nhục quá. Đi đâu, chị cũng thấy người ta nhìn mình chê cười.
– Có ai cười được lâu hả chị? Rồi họ cũng sẽ quên. Chị uống sữa nghe?
– À ... anh Hiếu đâu không thấy hả Cát Tường?
Ông Hiển giận dữ:
– Con còn hỏi nữa, vì chuyện của con mà anh Hai con tức giận đánh thằng khốn nạn ấy một trận, nó bị người ta nhốt tù rồi.
Thúy Hòa sửng sốt. Cô bật khóc:
– Con có tội, sao không để cho con chết đi. Có như vậy mới vừa cái tội của con.
– Anh Hiếu sẽ không sao đâu chị ạ. Ảnh đánh anh Quân mang thương tích thật nhưng là có nguyên nhân. Sáng nay, cơ quan công an cũng đã bắt giam anh Quân về tội phát hành văn hóa đồi trụy.
Cát Tường nhẹ nhàng khuyên Thúy Hòa. Còn Thúy Hòa, cô không thể nào tha thứ cho mình được. Một lần nữa, cô lại để cho tình cảm lấn áp lý trí, để cho Quân lợi dụng cô. Bài học thật cay đắng. Tình yêu cũng chết hẳn trong lòng cô.
Yêu làm sao được nữa một người đã tàn nhẫn chà đạp mình. Lập Quân có thể bị đi tù một, hai năm, ba năm hay năm năm gì đó, danh vọng hay sự nghiệp của anh ta bị chính anh ta bôi bẩn và chính cô cũng bị anh ta bôi bẩn. Cả đời của cô sẽ khó mà quên được cái dấu ấn nhục nhã này, nó sẽ theo cô suốt cuộc đời.
Bà Hiển mếu máo:
– Sao con dại dữ vậy hả con? Đã bị nó hại cho một lần rồi chưa thức tỉnh để bây giờ thêm một lần nữa. Đã như vậy, còn hại anh Hai con đi tù ...
Cát Tường quay sang an ủi:
– Anh Hiếu sẽ không sao đâu mẹ, vài hôm nữa ảnh sẽ về.
– Có thật không con?
– Con nhờ luật sư lo mọi việc rồi, mẹ yên tâm đi. Lát nữa, còn vào phòng tạm giam để thăm ảnh.
– Ờ ... con đi đi.
Cái nhìn của bà Hiển trở nên dịu dàng với Cát Tường hơn. Bởi vì Cát Tường cho bà sự nhẹ nhàng trong lòng và cả niềm vui sắp có cháu ... Còn Thúy Hòa, chỉ mang đến cho bà buồn lo mà thôi.
Cát Tường đến thăm Hiếu, anh đi ra và ngồi xuống bàn, mắt nhìn cô:
– Em đừng quá lo lắng cho anh. Hãy lo cho sức khỏe của em và con mình nữa.
Cát Tường mỉm cười:
– Em khỏe mà. Mẹ ở nhà cứ lo cho anh. Còn Thúy Hòa không sao đâu anh ạ.
Hiếu nói bằng giọng hãy còn giận:
– Không biết bây giờ nó chịu tỉnh rồi hay chưa, cứ đi nghe lời thằng khốn nạn đó. Anh muốn đập cho nó chết luôn cho rồi.
– Tại chị ấy quá tin anh Quân thôi. Có một điều ...
Cát Tường ngập ngừng:
– Lúc băng bó vết thương và chữa trị cho anh Quân, người ta phát hiện anh ấy nhiễm AIDS, anh ạ.
Hiếu sửng sốt:
– Có thật không?
– Thật. Em chưa dám đi gặp anh ấy hay cho dì Nguyệt hay. Anh ấy mới nhiễm bệnh thôi.
– Anh cũng hy vọng là không có chuyện gì xảy ra cho Thúy Hòa. Nếu không, ba mẹ sẽ chịu không nổi. Cát Tường! Ở nhà trăm sự nhờ em, anh bị mắc kẹt trong này rồi.
– Em đã nhờ luật sư lo cho anh. Trong nay mai anh cũng sẽ được về nhà.
Anh đừng bảo trăm sự nhờ em, em là vợ của anh, dù chúng mình chưa cưới nhau. Hơn nữa, ba mẹ anh cũng từng nuôi nấng em từ thuở nhỏ, đã đến lúc em phải báo đáp chứ.
Hiếu nắm tay Cát Tường đưa lên môi hôn:
– Cám ơn em. Trong này, anh rất nhớ em. Bị giam trong phòng có mất tự do hơi bực bội, song anh khỏe không sao đâu, nói mẹ đừng lo cho anh.
– Em biết rồi.
Hết giờ thăm nuôi, Hiếu phải vào phòng giam, Cát Tường đứng nhìn theo, cô xót xa cho anh. Thật ra, Lập Quân cũng quá đáng. Bây giờ thì ông trời đã trừng phạt anh ta rồi đó.
Rời trại giam, Cát Tường đến bệnh viện. Bà Nguyệt đang lo cho Lập Quân.
Thấy Cát Tường, bà giận dỗi quay đi:
– Con còn đến đây làm gì? Con đến để xem thằng Quân chết hay chưa chớ gì?
Cát Tường khổ tâm cúi đầu:
– Con không hề muốn xảy ra chuyện đáng tiếc này. Là do anh Hiếu quá nóng. Nhưng nếu dì ở vào hoàn cảnh anh Hiếu thì sao hả dì? Thúy Hòa vì anh Quân hai lần tự tử. Sao anh Quân có thể làm điều đáng chê trách như vậy.
Bà Nguyệt cau có:
– Sao con không hỏi cô em chồng của con có đàng hoàng chưa. Nó đàng hoàng, ai lợi dụng nó được. Con đến đây để trách Lập Quân thì con về đi, vì dù gì, dì hay ba con hoặc Lập Quân cũng không bằng cái gia đình đã nuôi nấng con khôn lớn. Phải nói là như vậy.
Cát Tường lảng ra, cô đến ngồi gần Lập Quân:
– Anh nghe trong người khỏe không anh? Anh Hiếu nóng quá nên đã đánh anh như thế, em rất tiếc là đã không ngăn được chuyện xảy ra.
Lập Quân quay sang nhìn mẹ:
– Có Cát Tường rồi, mẹ cứ về đi, con không sao đâu.
– Cát Tường chịu ở đây lo cho con sao?
– Con cũng khỏe rồi mà.
Bà Nguyệt đứng lên, gom cà mèn bỏ vào giỏ, dặn dò Lập Quân:
– Có chuyện gì nhớ bấm chuông gọi ý tá nghen con.
– Con biết rồi, mẹ về đi.
Còn lại hai người, Lập Quân định ngồi dậy nhưng Cát Tường ngăn lại:
– Anh cứ nằm, cần gì em lo cho.
– Em không ghét anh vì anh làm cho gia đình bên chồng em mọi chuyện không vui sao?
Cát Tường cúi đầu:
– Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em có buồn hay ghét anh cũng như vậy thôi.
– Em có cần anh làm bãi nại cho anh Hiếu không?
– Dĩ nhiên là em muốn điều ấy.
Lập Quân chua chát:
– Anh sẽ bãi nại. Có điều cuối cùng anh tự đào hố chôn mình. Lúc bác sĩ bảo phiếu xét nghiệm máu anh mang dương tính, anh đã muốn xỉu.
Có mấy ngày mà trông Lập Quân xuống sức nhanh chóng, thân thể cao to dềnh dàng và cường trán trở nên yếu đuối, xanh xao. Kết quả thử máu dương tính đẩy anh vào tận cùng của sự tuyệt vọng. Lập Quân nhắm mắt lại đau đớn.
Cát Tường định cầm tay anh chia sẻ, Lập Quân vội rụt tay lại:
– Em đừng đụng vào anh, anh có thể lây bệnh cho em. Em đang mang thai cần khỏe mạnh. Còn nữa, em đi về đi, anh sẽ bãi nại cho Hiếu và nói với Thúy Hòa, hãy đi thử máu, anh mong rằng cô ấy không sao.
Cát Tường ứa nước mắt, cô nắm lấy cánh tay Lập Quân:
– Anh cho em nắm tay anh, sẽ không sao đâu. Bệnh của anh không phải là không khống chế được, song anh phải sống lạc quan.
– Làm sao anh có thể sống lạc quan khi biết mình chết trẻ, ai đã truyền bệnh cho anh, và anh đã truyền bệnh cho ai? Anh sống sa đọa vì bao nhiêu năm qua, trái tim em vẫn thủy chung với anh Hiếu. Lẽ ra em phải là của anh mới đúng.
Anh nhớ cái đêm em hãi hùng đi tìm anh, em khóc trên vai anh, mọi thứ đối với anh sụp đổ hết.
– Em xin lỗi anh, là lúc đó em cũng chưa nhận rõ ra là em đã có tình cảm với anh Hiếu chưa. Em bị sốc vì anh ấy cương quyết chiếm đoạt em. Nhưng rồi sau đó, em dần dần nhận ra em yêu anh ấy. Còn đối với anh, chỉ là sự rung động khi đứng trước một người đàn ông hoàn hảo, sự rung động đó chỉ là nhất thời, phù du, không phải là tình yêu.
– Anh biết. So ra, Hiếu hạnh phúc hơn anh.
– Dù gì em cũng sẽ ở bên anh và lo cho anh như đứa em gái lo cho anh trai vậy. Xin anh cho phép em.
Lập Quân nằm lặng yên thật lâu. Cát Tường ngồi bên cạnh, cả hai cùng lặng im. Rồi Lập Quân chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, phiền muộn ...
– Nguyễn Trung Hiếu! Soạn đồ đạc cá nhân về nhà. Anh được trả tự do.
Hiếu bật dậy, anh vui mừng lao ra cửa, không kịp cài cả cúc áo.
– Này, cài cúc áo đàng hoàng đi chứ!
Hiếu đứng lại, song anh chỉ như muốn chắp cánh bay lên cao. Có mấy ngày bị giam giữ mà anh có cảm giác như là mấy tháng rồi vậy. Gài cúc áo xong, Hiếu đi nhanh theo người cán bộ trại giam. Cát Tường và vị luật sư đón anh.
Hiếu chạy như bay đến, anh ôm chầm lấy Cát Tường:
– Anh sợ quá trời luôn! Mấy ngày nằm trong phòng giam, anh có cảm giác như là mình bệnh sắp chết đi vậy.
Cát Tường âu yếm lấy khăn lau mặt cho Hiếu. Cô chào vị trưởng trại rồi cùng Hiếu ra xe. Vị luật sư trầm giọng:
– Tuy gia đình anh không làm đơn thưa Lập Quân, song anh ta vẫn bị truy tố về tội phát tán hình ảnh đồi trụy lên mạng Internet, mức án có thể từ ba đến năm năm tù, vì đây không phải là lần đầu.
Niềm vui Hiếu được tự do chưa kịp trọn vẹn, đã cho Cát Tường nỗi buồn.
Lập Quân có nếp sống sa đọa như vậy ư? Thế thì anh không đáng được thương hại chút nào.
Ngồi trên xe, Hiếu ôm Cát Tường vào lòng, anh vùi mặt vào tóc cô:
– Nhớ em không chịu nổi. Sau này, nếu anh có hành động nào, anh cũng sẽ phải nghĩ đến em đầu tiên.
Cát Tường mỉm cười đan tay mình vào tay anh:
– Nghĩ đến con nữa chứ anh!
Sực nhớ, Hiếu đặt tay lên bụng Cát Tường:
– Con có quấy em không? Mai mốt nó ra đời, anh sẽ trừng phạt nó cho em xem.
Cát Tường lườm Hiếu. Cô đẩy nhẹ anh ra, chỉ lên băng trước đang có tài xế lái xe và cả vị luật sư. Trong kính chiếu hậu, cả hai cùng cười như bảo:
cứ tự nhiên, không ai nhìn thấy hạnh phúc của hai người đâu.
Xe về đến nhà, cả nhà ùa ra đón Hiếu. Bà Hiển ôm Hiếu, khóc òa lên:
– Con ốm đi phải mấy ký đó, Hiếu ơi!
– Con chỉ có buồn bực chứ có cực khổ gì đâu mẹ. Mẹ khỏe không?
– Lo cho con thì khỏe cái nỗi gì. Mau vào nhà tắm nước lá sả tẩy mùi tù đi con.
Bà Hiển lôi tuột Hiếu vào nhà. Bị lôi đi, Hiếu còn quay lại nháy mắt với Cát Tường. Cô cười lại với anh. Trông anh như một đứa trẻ vậy.
Không ai thấy Thúy Hòa lặng lẽ rời nhà. Cô đến bệnh viện lúc Lập Quân chuẩn bị xuất viện. Không ngờ Thúy Hòa đến tìm mình, Lập Quân lựng khựng:
– Em đi thử máu chưa vậy?
Thúy Hòa gật khẽ:
– Rồi. Âm tính.
– Chúc mừng cho em.
– Anh không cầu mong em vướng bệnh cho cả nhà em phải đau buồn sao?
Lập Quân cúi đầu:
– Không! Anh có ác độc với em thật, nhưng anh vẫn mong em đừng nhiễm bệnh như anh. Anh thành thật xin lỗi em. Em cũng nên ghét anh đi, vì anh đã chà đạp gây tổn thương cho em. Ông trời đã phạt anh. Anh còn phải trả lời trước pháp luật vì những hành vi sa đọa của anh nữa kìa. Chính anh đã tự hủy hoại tương lai của anh.
Nước mắt Thúy Hòa dâng lên. Sao cô vẫn không thấy ghét anh. Có lẽ giờ phút này, khi anh chịu những hình phạt cho chính sự sa đọa của mình mà cô thấy anh đáng thương hơn là đáng ghét. Còn tình yêu ... tất cả chỉ còn là một kỷ niệm cay đắng và ngậm ngùi.
Đời em anh đã đi qua.
Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu ...
Từ đây, nhớ nhau chỉ còn trong giấc mộng.
Nỗi nhớ khi ôm cả đất trời cùng anh.