Hoa Bất Tử Chương 2
Cát Tường đẩy xe ra cửa, cô khựng lại vì hai người khách hôm nào trước mặt cô, người khách đã đưa cho cô tấm card visite, cô quên xem kỹ và cũng không biết vứt nó ở đâu rồi.
Quý Hải lên tiếng:
– Anh nói chuyện với em được chứ? Nếu được, mình sang bên kia quán đi.
Cát Tường ngập ngừng, nhưng rồi cô gật đầu vì vẻ trí thức đàng hoàng của hai người khách trước mặt mình.
– Dạ.
Cô dắt xe đạp băng qua đường.
Quý Hải lịch sự kéo ghế ngồi cho cô:
– Em dùng nước ngọt nhé?
Quý Hải gọi ba ly nước ngọt. Anh nhìn Cát Tường, mỉm cười:
– Hôm nọ, em đã xem danh thiếp của anh chưa?
Cát Tường ấp úng:
– Dạ .... chưa! Em không biết bỏ quên ở đâu rồi nữa.
– Không sao! Anh tìm gặp em vì anh quyết định chọn em đóng vai nữ chính cho bộ phim anh sắp quay.
Cát Tường há hốc mồm chỉ vào ngực mình:
– Em đóng phim? - Cô cười - Em đâu có biết đóng phim.
Lập Quân nhìn vào đôi mắt đẹp của cô:
– Tối hôm qua, anh thấy em ở Nhà Văn Hóa quận “tới” lắm. Anh nghĩ là em có khả năng diễn xuất. Hay là theo bọn anh thử đóng phim xem sao?
Cát Tường lắc đầu:
– Chắc là cậu mợ em không cho đâu.
– Chỉ cần em đồng ý và đến hãng phim diễn thử cho anh xem. Nếu được, anh sẽ đi gặp cậu mợ em thương lượng sau.
– Anh có thể cho em về nhà suy nghĩ kỹ lại có được không?
– Được. Em cầm tờ danh thiếp này, và khi nào đi gặp anh thì gọi điện thoại cho anh. Anh rất mong tin trả lời của em.
Dắt xe ra về rồi mà Cát Tường còn lựng khựng. Mình có nên đến đó không?
Biết đâu có thể đây là cơ hội cho cô thay đổi số phận của mình.
– Ê!
Thúy Hòa ép sát xe Dream của mình vào xe Cát Tường, cô xẵng giọng:
– Tan học lâu rồi sao mày còn cà rịch cà tang ở đây vậy hả? Lại hẹn hò với ai phải không?
Cát Tường ngẩng lên:
– Đâu có, em về đây chứ!
Rồi cô cắm đầu đạp xe. Thúy Hòa chạy vụt qua, cô không quên quát lại:
– Nhanh lên, đồ con rùa bò!
Thái độ của Thúy Hòa chợt làm Cát Tường quyết định ... Tại sao cô không tìm cơ hội cho cuộc đời mình? Cô đã sống trong sự ngược đãi này quá lâu rồi, dù cho cậu Hiển và Hiếu luôn bênh vực. Phải thay đổi thôi!
Cát Tường rụt rè trước cánh cửa cổng hãng phim Hoa Hồng. Cô xem kỹ lại tên người trên danh thiếp rồi đi đến chỗ người bảo vệ.
– Anh ơi! Làm ơn nhắn với ông Quý Hải là có Cát Tường tìm.
Gã bảo vệ nhìn Cát Tường từ đầu xuống chân vẻ xem thường, hách dịch:
– Có chuyện gì vậy?
– Ông ấy bảo muốn gặp thì tìm đến đây.
– Đợi một lát đi! Ở trong đó đang có cuộc tuyển chọn diễn viên.
Cát Tường đành đứng lùi ra. Sáng nay, cô phải bỏ một buổi học để đến đây.
Đến đây rồi, cô mới thấy “khớp”. Người ta ăn mặc sang trọng, môđen. Còn cô, áo dài trắng, quần đen. Có lẽ nên về. Ông ta đưa cho mình danh thiếp chỉ là nói chơi thôi.
Một chiếc xe chạy đến trước cửa cổng hãng phim. Gã bảo vệ khúm núm mở cửa. Cát Tường nhận ra người quen nên mừng rỡ lao lại, cô kêu lên:
– Anh gì đó ơi!
Là Lập Quân, anh nhận ra ngay Cát Tường nên mở cửa xe, bước xuống, vui vẻ:
– Cô chịu đến rồi hả? Đến lâu chưa?
– Dạ .... chừng nửa giờ.
– Trời đất! Sao không nói bảo vệ nhắn tin gọi Quý Hải? Nào, theo tôi vào đây!
Lập Quân tự nhiên nắm tay Cát Tường bảo lên xe. Anh chờ cô ngồi vào xong mới đóng cửa lại và nghiêm khắc nhìn gã bảo vệ:
– Cô này đến tìm đạo diễn Quý Hải, sao anh lại để cổ ở đây không cho vào?
Gã bảo vệ lúng túng:
– Dạ ....
– Lần sau, anh còn như vậy, tôi cho đuổi việc anh đó.
– Dạ.
Lập Quân lên xe lái vào trong. Cát Tường cũng vừa nhìn thấy ánh mắt giận dữ của gã bảo vệ nhìn cô.
Vào đến bên trong, Lập Quân dẫn Cát Tường vào. Anh gọi Quý Hải:
– Anh xem ai đến nè, anh Quý Hải!
Quý Hải vui mừng đứng lên:
– Chịu đến rồi hả, Cát Tường. Bây giờ anh cho xem nội dung một kịch bản ngắn này, em diễn cho anh xem một vài động tác, được không?
– Dạ.
Cát Tường cầm lấy kịch bản. Kịch bản nói về một cô gái trên đường đi tìm cha của mình. Cát Tường ngẩn người ra. Cha và một tình cảm máu thịt thiêng liêng, cô không hình dung được tình cảm này. Cha của cô đã bỏ mẹ cô lúc cô vừa mấy tháng tuổi, cái tuổi chưa biết gì, rồi ông ta đi biền biệt, mười tám năm không hề trở về. Cát Tường thấy căm ghét ông ta. Lẽ ra, ông ta không nên tạo ra cô, và có lẽ ông ta cũng không nghĩ là sẽ có một đứa con ...
Cô nhìn Quý Hải:
– Em không biết có diễn được không, nhưng em nói thật, em không thích ba em.
– Vậy thì em hãy diễn tả sự căm ghét của em đối với ông ta.
– Dạ.
Lập Quân ngồi trong một góc, anh há hốc mồm nhìn Cát Tường diễn xuất.
Cô bé biểu lộ sự căm ghét đối với cha của mình:
– Lẽ ra ông không nên để có tôi. Mười tám năm nay, tôi đã vừa căm ghét vừa tha thiết muốn gặp lại ông. Ông đã tạo ra tôi rồi vô trách nhiệm bỏ đi. Lúc ba tuổi, tôi đã sớm biết như thế nào là nỗi khổ không cha, không mẹ ....
Quý Hải vỗ tay:
– Em không qua trường lớp, nhưng diễn xuất như thế này là khá lắm. Bây giờ anh giao cho em một kịch bản phim để về nhà đọc nghiên cứu. Nếu em nhận lời, chúng ta thảo luận hợp đồng. Thời gian quay phim là bốn tháng, hợp đồng cho em là hai mươi lăm triệu. Đúng ra bốn tháng, hai mươi lăm triệu không phải là số tiền lớn. Tuy nhiên, em có thể nhận hết một lần, và xe công ty sẽ đưa đón em.
Cát Tường cấu mạnh vào tay mình. Hai mươi lăm triệu đồng. Cô có nằm mơ không? Chưa bao giờ cô dám nghĩ mình có năm trăm ngàn đồng chớ đừng nói là hai mươi lăm triệu. Trái tim Cát Tường bừng lên tia hy vọng, cuộc đời cô sẽ thay đổi.
Bà Hiển đon đả đón khách, hai người khách sang trọng đi xe Madaz de Lux.
– Dạ, hai chú cần gì ạ?
– Tôi muốn nói chuyện với bà.
– Muốn nói chuyện với tôi? - Bà Hiển vui vẻ - Hai chú ngồi đi.
Bà quay ra sau:
– Cát Tường! Làm hai ly nước cho khách!
Cát Tường hồi hộp nhìn ra, cô đã muốn rụng cả tim khi nhìn thấy hai người vào quán rồi.
Quý Hải ôn tồn:
– Số là chúng tôi cần người đóng vai chính cho bộ phim sắp bấm máy, và quyết định chọn em Cát Tường.
– Cái gì? Chú nói chọn con Cát Tường nhà tôi? - Bà Hiển bật cười - Nó mà đóng phim cái nỗi gì. Theo thằng Hiếu nhà tôi toàn là nhảy cóc nhảy nhái, xem mà chướng cả mắt.
Quý Hải nghiêm giọng:
– Bà hãy cho cô ấy được làm việc với chúng tôi, thời gian bốn tháng. Chúng tôi ứng trọn hai mươi lăm triệu ngay sau khi ký hợp đồng.
Bà Hiển tròn mắt và giọng nói thành cà lăm:
– Chú ... sẽ trả hai mươi lăm triệu ... ngay bây giờ?
– Phải!
Bà Hiển bàng hoàng quay nhìn Cát Tường. Giọng bà trở nên ngọt xớt:
– Có đúng là đi đóng phim không con?
– Dạ phải đó mợ. Con đã đến hãng phim rồi. Vả lại, nếu hợp đồng ký còn có cả luật sư nữa.
Bà Hiển xởi lởi:
– Nếu hai chú thấy nó có khả năng đóng phim thì tôi nhận lời.
Nãy giờ ngồi phía trong, bây giờ Hiếu mới đi ra. Anh chào Quý Hải. Bà Hiển vồn vã:
– Hiếu! Con biết hai người này không?
– Dạ, con biết đạo diễn Quý Hải, mẹ ạ.
Bà Hiển thở phào:
– Như vậy thì mẹ an tâm.
Hợp đồng được ký, nhận hai mươi lăm triệu, mắt bà Hiển sáng rỡ. Chỉ chờ cho khách về, bà đưa những tờ giấy bạc được cột ngay ngắn lên môi mình:
– Đã đến lúc con trả hiếu cho mợ rồi đó Cát Tường. Mợ biết con sẽ làm được việc mà. Tiền này mợ cất giùm con.
Hiếu khó chịu:
– Mẹ nên đưa Cát Tường một ít, để mua sắm quần áo.
Bà Hiển lườm con:
– Mày làm gì phải nhắc nhở tao vậy hả? Tự tao biết sắp xếp, đừng có cái kiểu “trứng khôn hơn vịt” nghen con!
Hiếu lảng ra, anh nắm tay Cát Tường kéo đi:
– Sao anh chưa bao giờ nghe em nói gì về chuyện đóng phim cả?
– Em mới gặp người ta hôm qua, không ngờ sáng nay họ đến đây. Em cũng hy vọng làm có nhiều tiền giúp mợ.
Hiếu không vui, không phải anh ganh tỵ với sự may mắn của Cát Tường, mà một linh cảm cho anh biết, rồi Cát Tường sẽ bay đi. Cô sẽ không còn đi tìm anh để mong ở anh một sự che chở mỗi khi bị mẹ anh xéo xắt. Và còn nữa, sẽ có nhiều gã đàn ông hơn anh bao quanh Cát Tường. Cô vẫn vô tư xem anh như anh trai của cô. Có bao giờ cô biết trái tim anh thổn thức vì cô. Anh âm thầm lo lắng bảo vệ cho cô. Tình yêu đơn phương, em có rõ cho anh không bé Chuột Lắt?
Còn nhớ lúc em còn nhỏ, mỗi lần phi cơ bay ngang nhà là em khóc thét lên, ông chặt lấy anh.
Bây giờ em đã lớn, không sợ điều phi lý ấy nữa, nhưng anh vẫn cứ mong điều đó xảy ra, để anh được ôm em trong vòng tay của mình.
– Mày giỏi quá há!
Thúy Hòa ném mạnh cuốn sách lên bàn, cô gườm gườm nhìn Cát Tường.
– Đi đóng phim, đưa cho bà già một lúc hai mươi lăm triệu một cách ngơn ơ.
Bây giờ bả xem trọng mày hơn tao, mắng mỏ tao suốt ngày luôn. Mày ngon quá rồi!
Cát Tường lặng im, cúi đầu vào trang sách. Đó là cách để cô đối phó với những cơn thịnh nộ khó chịu của Thúy Hòa. Nhưng hôm nay, sự im lặng của cô lại càng như trêu gan Thúy Hòa, cô giận dữ kéo mạnh tóc Cát Tường ra sau:
– Đừng có cái kiểu lầm lì “mũ ni che tai” của mày! Mày thật đúng với câu người ta nói:
“Lù khù vác lu mà chạy”.
Bị kéo tóc đau quá, Cát Tường rên lên:
– Chị bỏ tóc em ra, đau quá!
– Tao thích kéo đó, mày làm gì tao?
Nếu như không có một dáng người xuất hiện nơi ngưỡng cửa, Thúy Hòa đã kéo mạnh tóc Cát Tường hơn. Cô rụt mau tay lại. Anh chàng đẹp trai quá, ăn mặc “bụi” không chịu nổi. Anh ta cười với Cát Tường:
– Anh đến rước em. Em xong chưa, Cát Tường?
– Dạ, xong rồi.
Cát Tường vội vàng đứng lên. Cô bỏ cuốn kịch bản phim vào túi xách máng lên vai, nói với Thúy Hòa:
– Chị coi chừng nhà, em đến hãng phim.
Anh ta là người của hãng phim, chắc là diễn viên chính rồi. Thúy Hòa đổi ngay thái độ, vồn vã:
– Đi gì nhanh dữ vậy? Em không mời khách ngồi uống ly nước đã, Cát Tường!
Lập Quân mỉm cười:
– Thôi, không cần đâu. Cám ơn, chúng tôi phải đi ngay.
Ôi! Nụ cười của anh ta mới đẹp làm sao, làm xiêu hồn tán phách của Thúy Hòa. Cô chạy theo khách đến cửa:
– Anh gì đó ơi! Hôm nào tôi đến phim trường với, được không?
Lập Quân gật đầu: