– Ai đó?
Hiếu bước ra, anh sửng sốt khi nhìn thấy Cát Tường. Định tỉnh, anh mỉm cười đi ra mở rộng cửa cho Cát Tường vào.
– Em vào nhà đi. Đi bằng xe gì vậy?
– Em đi taxi.
– Em tìm anh hay là thăm ba má anh? Nếu là thăm ba má anh thì em xui rồi, cả hai đều đi vắng.
Cát Tường bước hẳn vào nhà, cô đưa mắt nhìn quanh căn nhà. Không có gì thay đổi cả, vẫn như ngày nào, cái ghế kia là nơi cô hay ngồi.
Hiếu rót ly nước lọc:
– Em uống nước nhé! Sao không ngồi đi, em từng ở nhà này mà.
Cát Tường nhìn Hiếu thật sâu:
– Ngọc Bích bảo là anh sẽ đi Thái Lan, có đúng không anh?
Hiếu cười:
– Cô nhỏ đó lại nhiều chuyện rồi. Anh cũng chưa quyết định là đi hay ở.
– Cậu mợ già rồi, cần có anh. Anh là con trai, lại bỏ đi nữa hay sao?
Hiếu nhìn lại Cát Tường, giọng anh khẽ nhưng thật rõ:
– Còn em, em muốn anh đi hay ở lại?
Cát Tường run lên. Anh đang hỏi cô, một câu hỏi mang tính cách quyết định.
Cô đáp nhanh:
– Có, em ... muốn anh ở lại.
Hiếu choáng váng trước hạnh phúc bất ngờ, anh vặn lại như không tin:
– Em muốn anh ở lại?
– Phải.
Cát Tường bước đến sau lưng Hiếu, cô ôm chầm lấy anh.
– Anh đã đi bao nhiêu năm, bây giờ vẫn còn muốn đi nữa sao? Em không cho anh đi đâu.
Hiếu lặng người, rồi bất chợt anh kéo mạnh Cát Tường ra trước. Anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt trong xanh đang nhìn lại anh tha thiết:
– Em không còn căm ghét anh nữa sao?
– Em đã từng căm ghét anh, nhưng rồi thời gian đi qua, lòng căm ghét thay bằng sự chờ mong nhìn thấy anh.
– Em chờ mong anh? Anh có nên tin không em?
– Tại sao chúng mình không như ngày xưa hả anh?
– Là anh em?
– Không, là em yêu anh.
Cát Tường hôn lên ngực Hiếu, anh nhìn cô đăm đăm, cái nhìn hoài nghi bởi một hạnh phúc đến bất ngờ. Dù rằng tự đáy lòng anh đang trào dâng một niềm cảm xúc mãnh liệt, anh khao khát ôm chặt cô vào mình, hôn cô cho đến nghẹt thở. Song anh chỉ mỉm cười:
– Em có đùa với anh không đấy?
Cát Tường phụng phịu:
– Tại sao em phải đùa?
– Anh chẳng có gì cả, công danh sự nghiệp và tiền bạc đều không có, chỉ có trái tim vẫn hoài hình bóng em. Một lần điên cuồng, anh đã xúc phạm em, nhưng thật sự là lúc đó anh quá yêu em và sợ mất em.
– Anh Hiếu!
Cát Tường ngả vào vòng tay anh, nước mắt cô trào ra. Cô để anh ôm mình thật chặt, thật chặt và niềm hạnh phúc cứ tràn lên như con sóng tràn bờ ...
Mới bước vào nhà, Cát Tường có cảm giác căng thẳng, vì mọi người ngồi ở phòng khách, dường như là đợi cô về.
Cát Tường làm vẻ thản nhiên:
– Thưa ba, thưa dì, con mới về.
Ông Bằng nghiêm mặt:
– Con ngồi xuống đó cho ba nói chuyện.
– Có chuyện gì vậy ba?
– Lập Quân muốn làm đám cưới với con. Nếu như không cưới được con, nó sẽ giao hãng phim lại cho con và quay trở về Pháp.
Cát Tường nhìn Lập Quân, cô không ngờ anh lại đặt cô vào tình huống này.
Bà Nguyệt nóng nảy:
– Con đã bắt Lập Quân chờ con quá lâu rồi, con không thấy như vậy là có lỗi sao?
Ông Bằng trầm giọng:
– Không còn sớm nữa, con sắp hai mươi bốn, cuộc đời của một nghệ sĩ ngắn lắm, con nên nghĩ đến việc lấy chồng sinh con là hơn.
Lập Quân gật đầu:
– Em bắt anh chờ lâu quá, anh đang tự hỏi em còn muốn gì nữa?
– Chuyện này em đã nói rõ với anh rồi mà, sao bây giờ anh muốn buộc em để đặt gánh nặng hãng phim cho em? Em biết gì đâu mà kinh doanh.
– Nếu như vậy, em hãy chịu làm đám cưới, anh sẽ gánh vác tất cả. Có thể sau khi em lấy chồng, khán giả không còn ái mộ em như trước đây, nhưng anh nghĩ em đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi không còn phải sợ gì cả. Làm đám cưới đi nghen Cát Tường!
Lập Quân đứng lên đi lại ngồi chung ghế với Cát Tường, anh định ôm qua vai cô, song Cát Tường đã đứng lên:
– Anh phải ép em như vậy sao anh Quân?
Lập Quân tặt nụ cười, sầm mặt lại:
– Tại sao em cho là anh ép em? Tài sản và hãng phim là do ba em và mẹ của anh dựng nên và làm ra, chúng ta có bổn phận đưa hãng phim đi lên. Nếu như anh chán nản bỏ về Pháp, hãng phim như thế nào đây? Hay là em muốn trở về với Hiếu?
Ông Bằng trừng mắt:
– Cái gì trở lại? Nó hại con như vậy chưa đủ sao? Ba vì mang ơn gia đình nó nuôi nấng con nên làm ngơ, họ còn quá đáng nói ba như thế này như thế nọ.
Sống như họ để cả đời nghèo khổ hả?
Cát Tường lắc đầu:
– Con ... chưa muốn lập gia đình. Hơn nữa, con chỉ xem anh Quân như anh của con.
Lập Quân kêu lên:
– Cát Tường! Làm gì có chuyện này, em từng yêu anh, anh hứa chuyện quá khứ bỏ qua hết.
Đứng trước mặt Cát Tường, Lập Quân gườm gườm:
– Em có dám thề với anh là em không trở lại với tên lỗ mãng đó không, nói đi!
Cát Tường tránh ánh mắt của Lập Quân:
– Em không thề.
– Có nghĩa là em đã trở lại với hắn.
Bà Nguyệt tức giận:
– Con đường bằng phẳng không đi, dì không hiểu con muốn gì nữa, Cát Tường.
Ông Bằng vỗ bàn:
– Ba cấm con có mối quan hệ với thằng Hiếu, con rõ chưa?
Cát Tường uất ức:
– Ba! Hồi trước con nghe lời ba bỏ đứa bé vì tương lai sự nghiệp của con.
Bao nhiêu năm qua, con đã góp công sức không ít vào hãng phim. Bây giờ con muốn sống theo ý con, xin ba đừng ép con hay buộc con phải làm theo ý ba nữa.
Đối với anh Quân, con mang mặc cảm. Còn anh Quân luôn nhắc là ảnh ra ơn với con. Con không muốn sống trong tình cảm gượng ép đó.
Lập Quân cười gằn:
– Đây chỉ là một cái cớ của em thôi.
Quay sang mẹ, Lập Quân giận dữ:
– Con sẽ về Pháp ngay trong vài hôm nữa.
Lập Quân đi nhanh lên lầu. Bà Nguyệt tức giận không kém gì Quân:
– Con hãy nói cho dì biết coi Cát Tường. Lập Quân của dì có cái gì không tốt hay thua sút thằng Hiếu?
Cát Tường nghẹn ngào:
– Anh Quân rất tốt với con.
– Vậy thì tại sao con từ chối đám cưới với nó?
– Tại sao thì nãy giờ con cũng đã giải thích rồi, thưa dì.
– Không phải! Vì con yêu thằng Hiếu. Nếu như vậy, ngày xưa con ở lại nhà của họ đi, chạy về nhà này làm gì? Thật ra, là do Lập Quân của dì quá yêu con, chứ đẹp trai, có tiền, có địa vị như nó, nó muốn ai mà không được. Ngay đến cả cô em gái của thằng Hiếu còn không biết liêm sỉ là gì, điện thoại tìm thằng Quân suốt ngày. Còn nghĩ là Lập Quân không cưới được cô gái nào hơn con sao?
Ông Bằng nhíu mày:
– Bà để từ từ tôi khuyên nó.
– Khuyên cái gì nữa, nó còn là ngọc đâu mà treo giá ngọc. Tôi phát bực vì cái nết kênh kiệu của con gái ông, ông làm sao đó thì làm đi.
Bà đứng dậy ngoe nguẩy bỏ đi. Cát Tường ứa nước mắt:
– Xin ba đừng ép buộc con có được không ba?
Ông Bằng thở dài:
– Bao nhiêu năm nay hãng phim là do dì con và Lập Quân quản lý, tiền bạc họ thâu tóm hết. Nếu như cả hai về Pháp hết, con bảo ba sống như thế nào đây?
Cát Tường cúi đầu ngồi lặng im. Nếu cô ưng Lập Quân, hôn nhân của cô và anh không thể nào có hạnh phúc. Đâu phải cô không biết Lập Quân còn có mối quan hệ với Thúy Hòa. Anh nói yêu cô mà cùng một lúc có nhiều mối quan hệ không trong sáng sau lưng cô, mà Thúy Hòa là một. Cô có thể lấy một người lăng nhăng như vậy làm chồng hay sao? Và còn trái tim cô nữa, đang đầy tình yêu với Hiếu, từng ngày, từng giờ nhớ thương thổn thức. Làm sao chung sống với một người mình không yêu.
Thúy Hòa đợi Lập Quân có hơn nửa giờ đồng hồ. Cô đùng đùng nổi giận và quyết định không đợi nữa. Vừa đứng lên dợm đi, cô mới thấy xe Lập Quân trờ tới. Anh bấm còi ra hiệu cho Thúy Hòa ra xe với mình.
Thúy Hòa bực dọc đi ra, cô mở cửa ngồi vào xe, giọng ấm ức:
– Anh có biết là em đợi anh có gần một tiếng đồng hồ rồi không? Anh bận việc cũng điện thoại nói với em một tiếng chứ. Đàng này, điện thoại anh không liên lạc được, em ngồi chờ mà không biết anh có tới không nữa.
Lập Quân lạnh lùng:
– Sau này em không phải chờ anh nữa đâu, khỏi cằn nhằn.
Thúy Hòa cau mày:
– Sao?
– Anh quyết định về Pháp.
Thúy Hòa sửng sốt:
– Về Pháp? Rồi chừng nào anh lại sang?
– Anh sẽ không về Việt Nam nữa. Bữa gặp hôm nay là cuối cùng, chúng mình chia tay, anh chúc em vui vẻ.
Thúy Hòa run giọng, cô không muốn tin, chỉ là anh dọa cô thôi.
– Anh nói chơi thôi, phải không?
– Anh nói thật.
– Anh về Pháp, bỏ em?
– Anh chưa bao giờ hứa hẹn với em điều gì cả. Em tự nguyện đến với anh.
Phần anh rất sòng phẳng, anh chưa bao giờ để em thiệt thòi. Em nhớ lại xem!
Thúy Hòa lịm người tê tái:
– Không cần nhớ! Vì xưa nay chỉ có em tự nguyện và anh cứ nhận.
– Anh cũng không phải chỉ có một mình em. Song người anh thích ...
Lập Quân không nói nữa, vì xem ra có hơi tàn nhẫn, nên đặt tay lên đùi trần của Thúy Hòa:
– Anh sẽ không để em thiệt thòi đâu.
Thúy Hòa chua chát:
– Anh nói là anh sẽ cho tiền em chứ gì? Như sau mỗi lần ân ái với em, anh kín đáo bỏ tiền vào xắc tay của em. Em đã từng tự ái kinh khủng, song vẫn cứ đến với anh, không phải vì em cần tiền, mà vì em yêu anh, cam chịu mọi đối xử bạc bẽo của anh.
Lập Quân rút trong túi áo ra tờ chi phiếu, anh đặt vào tay Thúy Hòa:
– Anh nói lời chia tay với em. Hãy nên ghét anh hơn là yêu anh, vì xưa nay anh chỉ lợi dụng em. Có điều anh có thể nói, anh khó tìm được một người yêu anh như em đã yêu anh.
Thúy Hòa bật khóc:
– Anh muốn bỏ em thì bỏ, cần gì phải vuốt ve em. Rồi thời gian sẽ làm cho em quên được anh.
– Anh cũng hy vọng như vậy.
Thúy Hòa cầm tay Lập Quân áp lên má mình, cô nói bằng giọng van nài:
– Em muốn được ở cạnh anh suốt đêm nay, có được không anh?
Lập Quân miễn cưỡng:
– Cũng được.
Thúy Hòa lau nước mắt. Cô biết Lập Quân không yêu cô, anh xem cô như một cái trạm để tấp vào, chưa bao giờ anh nói anh thích cô, anh chỉ ham muốn thể xác của cô. Sau đêm nay rồi, đường ai nấy đi, khi đã không còn tình cảm thì níu kéo nhau càng khiến anh chán cô hơn.
Không ngờ mới khóc đó mà Thúy Hòa bình thản lại ngay. Lập Quân tạm yên tâm, anh kéo Thúy Hòa sát lại mình, hôn nhẹ lên má cô trong cái ý nghĩ ban bố cho Thúy Hòa lần chót.
– Em đi Vũng Tàu với anh, được không? Sáng mai về.
Thúy Hòa gật nhẹ:
– Em chẳng phải vừa nói là em đi suốt đêm nay với anh hay sao?
Cô đùa:
– Đêm nay em sẽ cùng với anh đi cùng trời cuối đất luôn. - Rồi cô hát nghêu ngao:
Tôi dại khờ mà vẫn cứ say sưa Chuyện đời người làm gì có lượng cân đo ...
Cô cười phá lên:
– Em sẽ cho anh nhớ mãi về em, như anh vừa nói là khó tìm được ai yêu anh như em đã yêu anh.
Lập Quân cười gượng, bàn tay anh ta tham lam lần vào bên trong làn áo của Thúy Hòa ...

Old school Swatch Watches