Trời ngớt mưa ... vòng tay ấm nóng cũng phải buông ra. Cát Tường ngượng ngùng:
– Em ... cám ơn anh.
– Em vẫn còn sợ sấm sét? Đừng có quên là năm nay em đã hai mươi ba, anh cứ tưởng em đã thật sự trưởng thành.
– Không đâu. Những lúc trời mưa như thế này, ở nhà em đâu có sợ. Em đóng kín cửa lại và mở nhạc cho to lên.
Hiếu phì cười lắc đầu. Tuy nhiên, anh lại rất muốn cám ơn ông trời đã cho anh cơ hội ôm ấp người mình yêu, mà anh biết cơ hội này chẳng dễ gì có lần thứ hai.
– Anh Hiếu ơi!
Tiếng con gái gọi Hiếu vang ngoài lộ lớn. Hiếu bước ra cửa:
– Anh ở đây!
Ngọc Bích nhìn Hiếu, cười:
– Em nghi là anh trú mưa ở đây mà.
Nụ cười của cô vụt tắt ngay khi nhìn thấy Cát Tường:
– Chị cũng ở đây nữa sao?
Cát Tường gật đầu:
– Tôi đi thăm mộ mẹ tôi.
– Hèn nào, lúc nãy anh Hiếu ngạc nhiên khi thấy hoa và nhang đốt trước mộ ông bà nội. Hai người hay quá nhỉ, không biết có hẹn nhau không mà lại gặp?
Cô thân mật đến bên Hiếu lôi tay anh đi:
– Tạnh mưa rồi, mình về chứ anh?
– Ừ.
Hiếu quay sang Cát Tường:
– Em về luôn chứ?
Cát Tường lắc đầu. Cô có muốn đi chung với anh đó, nhưng có Ngọc Bích, cô thà không đi. Cô biết Ngọc Bích thích Hiếu. Năm năm qua, cô ta vẫn chờ đợi ngày anh trở về. Còn anh, vừa về đến đã trở lại với ban nhạc, họ còn dắt nhau về quê thăm mộ ông bà nội. Ai cấm họ khi họ yêu nhau.
Ý nghĩ này khiến Cát Tường buồn muốn khóc. Anh có biết là cô từng mong đợi anh trở về với tất cả sự nhớ mong của một người yêu dành cho người yêu, còn có cả nỗi lòng của một người vợ trẻ đợi chồng về.
Anh sẽ không bao giờ biết được điều thầm kín của trái tim cô:
cô đã yêu anh mất rồi.
– Cát Tường!
Lập Quân gõ tay lên bàn để đánh động Cát Tường. Cô ngồi trầm lặng đến độ xuất thần, anh gọi hai lần rồi mà cô không nghe. Anh gọi lần nữa:
– Cát Tường!
Cát Tường giật nảy người:
– Dạ .... anh Quân gọi em?
– Em nghĩ gì mà nhập tâm dữ vậy?
Cát Tường bối rối:
– Em ... đang nghĩ đến một vai diễn trong kịch bản phim.
Cái nhìn của Lập Quân thật sắc vào mắt Cát Tường:
– Chớ không phải em đang nghĩ đến anh Hiếu? Từ hôm anh ta về đến nay, anh thấy em như người mất hồn vậy. Như vậy thì còn tâm trí đâu mà nghiên cứu vai diễn.
– Thì em cũng đang nghiên cứu kịch bản phim đây nè.
Cát Tường lúng túng khống chế. Lập Quân mai mỉa:
– Em mở kịch bản để đó, chớ nào đã đọc ra chữ nào. Hãy nói thật với anh, em đã yêu Hiếu rồi, phải không?
Cát Tường lảng ra:
– Ba với dì gọi mình về nhà chi vậy anh?
– Hai người muốn chúng ta đám cưới. Mấy năm rồi, chúng ta với nhau, anh thấy đã đến lúc chúng ta nên cưới nhau.
Mắt Cát Tường cụp xuống:
– Em đã nói rõ với anh rồi kia mà, em muốn được dồn hết công sức cho sự nghiệp và cùng anh lo cho hãng phim; còn tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc.
Lập Quân lắc đầu:
– Anh không muốn có sự kết thúc. Anh yêu em, mấy năm qua, dù em luôn phủ nhận, bởi vì em mặc cảm với anh, anh biết cho nên anh yên lặng đợi em phôi pha đi. Anh xác định lại, anh không hề xem trọng chuyện em từng thuộc về ai.
Cát Tường cắn mạnh môi mình, giọng cô chùng xuống:
– Mình đừng nói chuyện này nữa, có được không anh?
– Không được. Anh muốn em nhìn thẳng vào thực tế. Trước đó, em từng chấp nhận tình yêu của anh, em từng rung động khi anh nói lời yêu em. Tại sao chúng ta lại phải chơi trò cút bắt? Bao nhiêu năm qua, anh đã giúp em ngoi lên từ một người vô danh không ai biết đến, nay trở thành một ngôi sao. Em phải biết là vì cái gì chớ? Vì anh yêu em.
Cát Tường ứa nước mắt:
– Em xin anh đừng ép em, em van anh!
Lập Quân tức giận:
– Tại sao em phải khổ sở van xin anh? Vì cái gì vậy? Vì em yêu Hiếu, em chờ ngày anh ta trở lại để nói rằng kẻ đã lợi dụng rượu để cưỡng bức em là em đã yêu anh ta, có đúng như thế không?
Cát Tường đổ xuống như một cành cây gãy. Cô không chịu nổi những lời sắc bén của Lập Quân dù đó là sự thật một trăm phần trăm. Cô đã yêu Hiếu. Cô bưng lấy mặt rên rỉ:
– Anh đừng nói nữa!
Lập Quân nắm hai tay Cát Tường kéo mạnh xuống, xẵng giọng:
– Anh sẽ cho em thấy một sự thật, anh ta đã có một người con gái khác. Anh ta đã quên em rồi, đừng có vọng tưởng.
Lập Quân thô bạo kéo Cát Tường đứng dậy và lôi cô đi. Cát Tường kêu lên:
– Anh muốn buộc em đi đâu?
– Rồi em sẽ biết.
Lập Quân gần như cưỡng ép Cát Tường đi qua bộ phận thu âm. Anh đẩy Cát Tường vào. Hiếu đang cùng Ngọc Bích thu âm. Vừa xong, cô quay qua ôm cánh tay Hiếu và cắn mạnh một cái:
– Hôm nay sao anh cứ như người bị mộng du vậy? Em cắn cho anh tỉnh.
Hiếu nhăn mặt như khỉ ăn ớt. Anh mắng Ngọc Bích:
– Đau! Người gì đâu mà răng bén như răng chó vậy không biết.
– Anh dám nói em là chó à? Em sẽ cắn anh một cái nữa đó.
Hiếu xua tay:
– Thôi, không nói, sợ cô quá rồi.
Cả hai cùng cười. Ngay lúc đó, Hiếu nhìn thấy Quân và Cát Tường. Anh gật đầu chào cả hai, Lập Quân chào lại, rồi kéo Cát Tường đi ra.
Cát Tường thẫn thờ. Cô thấy lòng mình đau đớn, cô vừa chứng kiến cảnh họ thân mật với nhau, có lẽ họ đã yêu nhau.
Cát Tường đo rồi, Hiếu sững sờ nhìn theo. Anh nắm hai bàn tay mình trong một phút nhói đau cả trái tim khi nhận ra cánh tay Lập Quân thân mật ôm qua vai Cát Tường. Buổi sáng trời mưa hôm nào trong căn chòi lá ở nghĩa trang tưởng gần lại quá xa.
Nhìn gương mặt như đóng băng và tối sầm của Hiếu, Ngọc Bích phát bực:
– Anh làm sao vậy hả? Vừa nhìn thấy Cát Tường là anh như quên hết vậy.
Đừng có quên anh đã vì cô ta mà chạy trốn một cách khổ sở.
Hiếu sầm mặt:
– Em không hiểu thì đừng nói gì cả!
– Em mà không hiểu? Anh yêu em gái nuôi của mình. Còn cô ta vừa tìm thấy được người cha giàu có của mình thì quay lưng với gia đình anh một trăm tám mươi độ. Lúc nào mà Cát Tường và Lập Quân không bên nhau, họ như hình với bóng, còn ở chung một nhà, ai biết là ... Có khi họ đã sống chung như vợ chồng rồi cũng nên.
Hiếu quát khẽ:
– Em làm ơn im đi cho anh nhờ!
– Em không im! Anh vì cô ta mà bỏ nhà đi bao nhiêu năm nay, cha nhớ mẹ trông, còn em thì khóc hết nước mắt, nhưng khi anh trở về rồi vẫn cứ si dại như cũ.
Hiếu cúi đầu. Quả thật, cái vòng lẩn quẩn ấy lại trở về, anh không sao thoát ra được.
Ngọc Bích giận dỗi:
– Em nói là nói như vậy thôi, chớ khổ hay sướng là do anh tự chọn.
– Cám ơn em đã vì anh, có lẽ anh ... sẽ đi nữa.
Ngọc Bích sửng sốt:
– Đi nữa? Tại sao phải đi? Anh vẫn còn yêu Cát Tường nhiều như vậy sao?
Hiếu gật nhẹ như một lời xác nhận, cái gật đầu cho Ngọc Bích hụt hẫng đau đớn, cô bật khóc vụt chạy ra khỏi phòng. Hiếu ngồi xuống ghế, lặng lẽ. Sao anh vẫn hy vọng có một sự tái hợp - điều mơ ước hoang tưởng viễn vông - để lòng đầy ắp nỗi đớn đau.
– Cát Tường!
Cát Tường đứng lại chờ Ngọc Bích đi tới. Cô ta muốn gì ở cô? Cô ta đang thắng lợi, lúc nào Hiếu cũng ở cạnh cô ta.
Ngọc Bích đi tới:
– Tôi nói chuyện với chị một chút, được không?
– Được. Chúng ta vào phòng đi.
Cát Tường mở cửa căn phòng làm việc của mình, chờ cho Ngọc Bích bước vào, cô mới khép cửa rồi đi lại ghế ngồi.
Hai cô gái nhìn nhau. Cát Tường chủ động:
– Có chuyện gì vậy?
– Chị có biết là ... anh Hiếu yêu chị và bây giờ vẫn còn yêu chớ?
– ...
– Chị im lặng. Tôi không biết tình cảm của chị như thế nào, nhưng cuộc sống của hai người đang ở hai tầng lớp khác nhau. Anh Hiếu đã vì chị mà bỏ nhà đi biệt tích bao nhiêu năm nay. Bây giờ ảnh trở về, nhưng có lẽ ảnh sẽ đi nữa và không biết bao giờ mới trở về.
– Đi đâu?
Cát Tường bật kêu lên thảng thốt, cô không giấu giếm tình cảm của mình được nữa. Vẻ mặt của cô khiến Ngọc Bích hiểu, cô hiểu họ yêu nhau, tim cô nhói đau lên.
– Chị sợ ảnh đi lắm, phải không? Vậy thì hãy giữ ảnh lại đi. Rõ ràng là chị đau khổ và anh Hiếu cũng đau khổ, tại sao hai người không xích lại gần nhau vậy?
Cát Tường lắc đầu:
– Có những chuyện xảy ra giữa chúng tôi, Ngọc Bích không thể nào biết được đâu.
– Mẹ anh Hiếu không thích chị?
– Không phải.
– Hay là chị yêu anh Lập Quân và cần có anh ta vì anh ta là bệ phóng để chị trở thành một con người nổi tiếng?
– Xin lỗi, tôi không thể nói ra được điều gì cả.
– Tôi van chị, chị hãy nói một lời cho anh Hiếu ở lại.
– Tôi sẽ gặp anh ấy, nhưng chuyện đi hay ở là quyền quyết định của anh ấy.
Ngọc Bích ra về rồi mà Cát Tường còn ngồi bất động. Cô yêu anh mà, tại sao lại để mất người mình yêu? Rõ ràng hôm ấy trong căn chòi lá trước nghĩa trang, khi anh dùng thân mình che chắn mưa cho cô, ủ cô vào lòng trấn áp sự sợ hãi, cô đã thấy mình xúc động và cần anh biết bao nhiêu.
Tại sao không xóa đi bức tường ngăn cách?
Chụp cái ví, Cát Tường lao nhanh ra ngoài, cô không nghe tiếng Lập Quân thảng thốt gọi và hỏi cô đi đâu.
Xe chạy đi và dừng trước căn nhà mình từng sống quãng đời thơ ấu, trái tim Cát Tường bùng lên bao nhiêu là cảm xúc. Cô ngập ngừng rồi đưa tay qua song sắt rút chốt cửa.

Old school Swatch Watches