Anh ôm qua vai cô kéo đi. Ấn cô ngồi vào trong xe, anh đóng cửa xe, đi vòng qua ngồi vào tay lái.
– Em nên biết anh đợi em từ rất lâu rồi. Bây giờ anh không muốn đợi nữa.
Chúng ta hãy cưới nhau đi!
Cát Tường ngoảnh mặt sang nơi khác:
– Em mong anh bỏ ý nghĩ đó đi.
– Tại sao vậy?
– Em không xứng đáng để cho anh yêu.
– Anh không xem trọng chuyện em từng với anh Hiếu.
Lần nữa, Lập Quân lại đụng vào nỗi đau của Cát Tường. Cô nhìn anh quắc mắt:
– Nhưng mà anh sẽ nhớ rất rõ, khi em là của vợ anh đấy. Năm năm qua, anh luôn không ngừng nhắc với em là anh không xem trọng chuyện em và anh Hiếu, nhưng mà sự thật anh đã nhớ, nhớ rất rõ. Em muốn chúng ta là anh em, là một ông bầu với người cộng tác của mình.
– Nhưng mà anh không muốn em vừa thấy Hiếu đã vội đi hẹn hò, gặp gỡ anh ta. Anh sợ mất em, em phải hiểu tâm lý của anh chứ, Cát Tường.
– Cho xe chạy đi!
Lập Quân lắc đầu:
– Anh hỏi thật, có phải em yêu Hiếu?
– Đừng hỏi em có được không?
Cát Tường tức giận mở cửa bước xuống. Cô đón chiếc taxi vừa trờ tới, leo lên xe bảo chạy đi. Lập Quân không đuổi theo, anh gục mặt vào vô lăng. Năm năm qua, hình như anh đã đuổi theo một cái bóng, mà cứ ngỡ mình có người ngọc và có hạnh phúc, nhưng thật sự anh không có gì cả.
Giận dữ, Lập Quân mở máy xe phóng đi ...
– Thúy Hòa!
Vừa đi vừa suy nghĩ, Thúy Hòa đi vượt qua chiếc xe của Lập Quân mà không hay. Cô bị bàn tay từ trong xe thò ra tóm lấy. Thúy Hòa giật nẩy người:
– Anh Quân! Sao lại ở đây?
– Anh đi đón em, không được sao?
– Đón em?
Thúy Hòa không mấy tin. Tuy nhiên, cô vẫn thấy mình xúc động. Cô đùa để trấn áp mình:
– Để em xem hôm nay trời sẽ mưa hay nắng.
– Nắng hay mưa quan trọng lắm sao?
Lập Quân lôi tuột Thúy Hòa vào trong xe.
– Anh muốn mời em đi ăn và đi dạo. Nắng hay mưa mặc kệ ông trời.
Thúy Hòa bật cười:
– Sao hôm nay anh lại nghĩ đến em vậy? Lại gây gổ giận hờn với con Chuột Lắt đó rồi, phải không?
Giọng Thúy Hòa nửa đùa nửa thật:
– Năm năm qua, em phục em sát đất luôn, bị anh cho ăn đường rồi ăn muối mà vẫn cứ thích anh. Mỗi lần anh đi tìm em là cuống quýt lên, để rồi khi qua hết cơn giận con Chuột Lắt, anh bỏ rơi em như người ta vắt bỏ đi miếng chanh không còn nước.
Lập Quân nhăn mặt:
– Em nói nhiều quá! Nếu em không thích anh nữa, cứ mở cửa và bước xuống xe.
– Được, là do anh bảo em đấy nhé.
Thúy Hòa đưa tay lên nắm cửa xe, nhưng vòng tay Lập Quân đã ôm qua người cô và môi anh tìm môi cô. Nụ hôn đầy khát vọng chiếm hữu. Thúy Hòa nhắm mắt lại, cô không có can đảm đẩy Lập Quân ra, khi mà từ lâu lắm rồi cô đã đầu hàng một cách tự nguyện. Khi anh ôm cô và hôn cô, cô có cảm giác mình không còn là mình nữa, một Thúy Hòa dại khờ ngốc nghếch.
Và lần nào cũng vậy, cô để anh đưa cô vào khách sạn. Ánh mắt của gã quản lý khách sạn như đuổi theo nửa chế giễu nửa thương hại.
Đóng cửa phòng lại, Lập Quân ôm hôn Thúy Hòa. Anh hôn cô một cách tham lam, Thúy Hòa cuồng nhiệt đáp lại. Cô không nghĩ gì hết ngoài một sự khao khát được anh chiếm hữu.
Thúy Hòa dùng mấy ngón tay chậm rãi chải lại mái tóc. Cô ngồi dậy và nhìn Lập Quân, anh đang nhắm mắt lại như ngủ, sau phút thỏa mãn.
Thúy Hòa nửa đùa nửa thật:
– Có bao giờ anh nghĩ đến việc có một ngày nào đó chúng ta vỡ kế hoạch không vậy?
Lập Quân mở mắt ra:
– Em nói vậy là ý gì?
– Em không biết khi nào anh bỏ em và khi nào anh chợt yêu em bất tử mà đi tìm em, nên em không có uống thuốc ngừa ...
– Em phải uống chớ. Em nên nhớ chúng ta đồng ý sống thử.
– Thì em có nói gì đâu. Sau mỗi lấn ái ân với em, anh đều kín đáo díu cho em một số tiền, xem như anh “ăn bánh trả tiền”.
– Em nói chi lời cay đắng vậy?
– Vì sự thật như vậy mà. Anh vẫn luôn xem em như sở hữu của anh, không cần biết đến cảm giác của em. Khi được anh kéo vào một căn phòng kín đáo trong khách sạn, anh yêu em, biến em thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất trong vòng tay người mình yêu. Nhưng sau khi rời căn phòng này rồi, em là em và anh là anh, chúng mình thật xa lạ trước tất cả mọi người quen.
Lập Quân lạnh nhạt:
– Anh chưa muốn cưới vợ. Hơn nữa, ba anh và ba em bây giờ hai người đối nghịch nhau, ba em thấy anh là muốn nổi giận.
Thúy Hòa cười buồn:
– Đó chỉ là một cái cớ của anh thôi. Anh nên nhớ anh Hai em đã trở về và mọi thứ có thể hóa giải.
– Hóa giải? Em nghĩ là Cát Tường chịu tha thứ cho anh trai của em, trong khi ba em không tha thứ cho chuyện ba anh ép Cát Tường phải bỏ cái thai.
– Họ có tha thứ nhau hay không, chúng ta có thể phấn đấu vượt qua mà. Tình cảm đã có năm năm, dù không gắn bó mặn mà, nhưng anh và Cát Tường ở chung với nhau trong một căn nhà và có chung một công việc. Còn em, em chỉ là một kẻ khờ dại nhất, cứ hy vọng tình cảm của em làm cho anh cảm động và hướng về em. Nhưng hoài công thôi, anh đáp lại em bằng câu nói anh chưa muốn cưới vợ, giống như lấy núi đá chẹn họng em vậy.
Lập Quân ngồi dậy:
– Xưa nay em đâu có nói nhiều, sao hôm nay nói nhiều quá vậy? Nếu như em thấy chúng ta có thể tiếp tục vui vẻ thì cứ tiếp tục sống thử, còn như em thấy quá thiệt thòi thì chia tay. Tuy nhiên, anh không hề để em thiệt thòi tiền bạc.
Thúy Hòa cắn môi mình tưởng chừng bật cả máu:
– Thì ra trong mắt anh, em là một cô gái làm tiền không hơn không kém, có phải vậy không?
– Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Em yêu anh, anh biết, nhưng thực sự anh chưa nghĩ đến chuyện sẽ cưới em làm vợ.
Thúy Hòa đứng vụt lên, cô mặc quần áo vào và đi ra khỏi phòng. Cô không muốn khóc, vì tất cả chỉ là sự tự nguyện của cô, nhưng sao nước mắt cứ tuôn mờ mịt.
– Í! Anh Hiếu!
Ngọc Bích kêu lên, cô lao xô ra ôm chầm lấy Hiếu:
– Em tưởng anh mất xác trên cõi đời ô trọc này rồi chớ.
Hiếu bật cười:
– Chết như thế nào được mà chết.
Cả ban nhạc ùa lại bao vây Hiếu. Trung Kiên – tay ghi-ta bass vỗ mạnh lên vai Hiếu:
– Thằng quỷ! Sao khi không mày biến mất tiêu vậy hả? Báo hại ban nhạc ngừng hoạt động đến mấy tháng vì không ai đánh trống.
Ngọc Bích tinh nghịch sờ lên mặt Hiếu:
– Hồi này còn bày đặt để râu nứa chứ! Nhưng anh Hiếu để râu lại đẹp trai quá trời chớ chơi sao.
Mỗi người một câu, kéo Hiếu về thời của năm năm trước. Anh cảm động đến nỗi đứng như phỗng đá. Trung Kiên lôi Hiếu vào trong:
– Sao, về hồi nào vậy?
– Một tuần rồi. Cứ tưởng ban nhạc không còn.
– Sao không còn! Ngọc Bích là ca sĩ chính, bây giờ ca tới lắm đó, chứ không còn tay mơ như hồi đó đâu.
Hiếu quay qua vỗ đầu Ngọc Bích:
– Sao, chồng con gì chưa Bích?
– Chưa đâu. Em đợi anh về cưới em đó.
Cả nhóm cười phá lên. Hiếu lắc đầu:
– Sợ em luôn! Năm năm không gặp, ai dè còn quậy tới hơn nữa.
Vĩnh Phúc hất hàm hỏi Hiếu:
– Còn mày, vợ con gì chưa Hiếu? Biến đi đâu năm năm nay vậy?
– Sang Nam Vang rồi đi qua Thái Lan.
– Chà! Có mang được ký vàng nào về nước không vậy?
– Có “vàng khè” thì có.
– Trở lại với ban nhạc đi!
– Để xem!
– Nè, mày về rồi, tụi mình kéo nhau ra quán nhậu một bữa coi!
– Nhậu thì nhậu!
Cả băng kéo nhau qua quán bên kia đường. Ngọc Bích chạy theo:
– Anh Hiếu trông lãng tử chịu không nổi nghen. À! Cô em gái nuôi của anh bây giờ là ngôi sao điện ảnh đó, anh Hiếu!
– Ừ.
Cả bọn ngồi chật cả quán. Hiếu hào hứng gọi bia:
– Tha hồ uống đi, tao đãi.
– Nhậu tới bến luôn, phải không?
– Ừ.
Những ly bia đầy chạm vào nhau và những tiếng “dzô, dzô” ồn ào. Vui quá, nhưng sao Hiếu uống không biết ngon. Anh nghe mùi vị của bia đắng nghét.
Lần say ấy của năm năm về trước, anh đã gây nên chuyện tày đình. Trở về sao quá khứ lại hiện rõ, cho trái tim Hiếu đau đớn hơn bao giờ, dù tất cả đã là quá khứ.
Ngọc Bích ngồi sát vào Hiếu:
– Anh Hiếu kể chuyện ở Thái Lan cho mọi người cùng nghe đi.
Hiếu lắc đầu:
– Hôm khác đi. Bây giờ uống rượu nói chuyện vui, có phải vui không?
Từ giã ban nhạc, Hiếu đi lang thang. Sao nơi nào anh cũng thấy lại kỷ niệm của mình và Cát Tường. Năm năm, anh đã đi xa năm năm, nhưng trở về, chuyện của năm năm trước chừng như sống lại. Con đường vào nhà cũng không thay đổi mấy.
Chiều nay Thúy Hòa ngồi trước hiên nhà mà Hiếu ngỡ như là Cát Tường.
Anh lắc đầu. Hãy quên đi thôi ngày cũ.
Thúy Hòa đứng lên khi thấy anh trai:
– Anh lại uống rượu à?
– Uống vài chai bia với mấy đứa ở ban nhạc. Tụi nó bảo anh trở về với ban nhạc.
– Rồi anh có nhận lời không?
– Anh chỉ nói để xem lại thôi.
– Anh lại tính đi nữa à?
– Chưa biết.
Thúy Hòa cau mày:
– Ba má già rồi, anh không được đi. Phải ở nhà lo cho ba má chứ. Cát Tường cũng đâu có thiệt hại gì đâu. Bây giờ người ta ra đường có không biết bao nhiêu người ùn ùn chạy theo xin chữ ký. Người ta mà còn thèm nhớ đến anh sao. Năm năm qua chắc gì còn ...
Hiếu xua tay:
– Thôi em đi, cho anh xin!
– Anh đã gặp cô ta rồi, phải không?
– Ừ.
– Em ở đây chẳng bao giờ thèm nhìn đến cái mặt của cô ta.
– Em nên nhớ anh là người có lỗi, chứ không phải Cát Tường.
– Anh thì lúc nào mà chả bênh vực cho Cát Tường.
– Anh chỉ nói theo công tâm thôi. Thôi, chúng ta vào nhà đi. Mẹ đâu rồi?
– Mẹ đi chợ. Ba đi đánh cờ. Có một mình em ở nhà thôi.
Thúy Hòa buồn bực cúi xuống nhìn bụng mình. Cả tuần nay rồi, cô không gặp Lập Quân và anh cũng chẳng đi tìm cô. Có phải Lập Quân không còn cần đến cô nữa? Rồi cô sẽ như thế nào đây? Cô sẽ không làm cái việc mà Cát Tường đã làm là bỏ đi giọt máu của mình, nhưng chắc chắn sóng gió sẽ nổi dậy ầm ầm, ba cô sẽ giết cô chết mất, ông đang giận gia đình bên kia mà.


Teya Salat