Pair of Vintage Old School Fru
Buổi chiều cuối tháng tư, màu nắng vàng gắt, không khí oi nồng thật khó chịu. Bên cạnh Thùy Linh mặc quần lửng áo không tay màu xanh nhạt điểm hoa trắng thật dễ thương, Diệp Trúc mặc quần kaki lửng màu cà phê sữa và áo dây màu trắng. Tuy áo dây màu trắng nhưng vẫn không làm lu mờ làn da trắng như tuyết của cô. Hai đứa đang nửa nằm nửa ngồi trên thảm cỏ trong công viên Tao Đàn. Có gần một tháng rồi mới có dịp đi chơi với nhau. Nhỏ Thùy Linh vừa về Sài Gòn sau hai mươi ngày đi vẽ trên cao nguyên Đà Lạt. Đúng ra phòng tranh của Thùy Linh đã được mở ra. Nhưng những người giúp đỡ tổ chức triển lãm đề nghị Thùy Linh nên vẽ thêm. Thế là nhỏ khăn gói lên cao nguyên! Diệp Trúc khẽ lay bạn: – Mày đang nghĩ gì đó? Không nghĩ gì cả ! Tao đang tận hưởng cảm giác khoan khoái dễ chịu ở tại nhà mình! – Lãng mạn vừa thôi nữ họa sĩ à. Thùy Linh cười: – Tao đang nói thật lòng chứ bộ. Mày biết không Đà Lạt là xứ sở thần tiên ai cũng ước ao đến du lịch hoặc ở lâu dài. Riêng ta thì lại khác. Chỉ có về Sài Gòn này tao mới có cảm giác được ở tại nhà mình, thật thoải mái dễ chịu. Thùy Linh trỗi dậy, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán diệp Trúc rồi ngắm bạn giây lâu: – Còn mày, lúc này ra sao rồi? Hãy kể cho tao nghe đi Diệp Trúc. – Mày muốn nghe về chuyện gì? - Diệp Trúc thờ ơ. – Giả nai hay không ngây thơ thật. – Thùy Linh phát nhẹ vào vai bạn - mày thừa biết là tao muốn biết tình hình sau khi xảy ra chuyện đó. Bình Nguyên bây giờ tỏ thái độ với mày thế nào? Diệp Trúc bực dọc: – Thôi đi, nhắc tới hắn là tao phát ói đây nè. – Gì ghê vậy?! Diệp Trúc lồm cồm ngồi dậy: – Ai đời hắn dám đặt điều kiện với tao! Bảo tao hãy làm bạn gái của hắn. Thùy Linh cũng ngồi dậy theo bạn: – Như vậy ...hai người lại cự nự om sòm nữa? Diệp Trúc lắc đầu: – Hắn cũng biết thân biết phận mình xi cà qué nên chưa động tĩnh gì. Tao cũng đã tuyên bố hưu chiến, đợi khi nào giò cẳng hắn khỏi hẳn! – Cái giò gãy đó chưa tháo bột à? – Mới tháo hơn tuần lễ nay. Thùy Linh khoanh tay bó gối và tựa cằm lên: – Nhiều khi bất chợt nghĩ đến chuyện của mày tao thấy cũng hay hay! Hồi đó mày với Bình Nguyên y như trâu trắng, trâu đen. Bây giờ gần chục năm mới gặp lại mà vẫn chẳng thiện cảm gì nhau. Kỳ ghê! Diệp Trúc thoáng bâng khuâng: – Ừ, tao cũng thấy lạ nữa ! Nhiều lúc nhìn hắn đi lò cò với cái chân bó bột nặng trịch tao cũng hơi tội nghiệp. So với hắn, tao bị nhẹ hơn nhiều. Thùy Linh choàng vai Diệp Trúc, hạ giọng: – Sao rồi? Có phải mày đã cảm thấy mềm lòng với Bình Nguyên? Ê ê, chờ tao nói hết đã ! Theo tao khách quan nhận thấy thì Bình Nguyên rất khá. Đẹp trai, trí thức, có năng lực và còn là con trai duy nhất của nhà giàu. Với lại, tao cảm thấy hôm đấu võ với mày hắn đã rất nương tay, nếu không thì mày chẳng những trật khớp tay mà hai chân hai tay đều lìa lọi hết rồi! Như vậy chứng tỏ hắn có tình ý với mày đó nhỏ à. – Mày chỉ giỏi suy luận bậy bạ. Nhìn mọi việc đủ màu sắc y như bức tranh mày vẽ vậy. hắn ghét tao như quỉ, tao cũng hận hắn tận xương tủy luôn. Không có chuyện thay đổi đâu. Thùy Linh cười nhẹ: – Suy cho cùng cuộc đời cũng là một bức tranh. Bức tranh với nhiều màu sắc tương phản! Mày đừng tuyên bố chắc nịch như vậy. Tương lai là tương lai nhưng không ai biết chắc sẽ ra sao ngày sau đâu. Tao chỉ sợ .... – Mày sợ gì? – Tao sợ mai mốt mọi việc sẽ thay đổi, mày sẽ thấy Bình Nguyên không còn dễ ghét nữa. Diệp Trúc chỉ cười. Còn khuya mới có chuyện đó . Chợt cô nhíu mày. Ai như là hắn?! .... Cô chú ý nhìn kỹ hơn ...đúng là hắn! Hắn đang rượt đuổi vui đùa với một cô gái. Hai người rất tình tứ. Cô gái mặc váy ngắn, khi chạy vạt phất lên phô trọn cặp đùi trắng nõn. Cô ta chỉ làm bộ làm tịch vậy thôi. Loáng sau Bình Nguyên đã bắt được. Giữa thanh thiên bạch nhật, họ ngả ngớn trong tay nhau. Diệp Trúc buột miệng: – Ngứa mắt quá đi thôi. – Hả? Mày nói cái gì? - Thùy Linh ngơ ngác nhìn bạn. Bạn cô đang bình thường sao bây giờ cái mặt bí xị trông khó coi quá. – Thôi mà Bình Nguyên! Buông em ra đi! Cái giọng nũng nịu và giọng cười khúc khích lả lơi vọng đến lọt vào tai Thùy Linh và ...cô đã hiểu. Cô lẩm bẩm: – Đúng là cà chớn! Hắn muốn gãy thêm giò nữa thật rồi. Diệp Trúc vụt đứng dậy: – Đi thôi Thùy Linh! Tụi mình phải đến chỗ nào đó ăn ngon ngon một chút chứ! Tao ra ngoài trước, giao mày lấy xe nha. Cô đi nhanh như chạy. Thùy Linh vội vã chạy theo: – Từ từ thôi Diệp Trúc à. Chờ tao với chứ! Diệp Trúc vẫn đi một hơi. Thùy Linh lắc đầu. Chắc mẩm là cô phải ghé lấy xe rồi. Chậc, đi băng cho gần: Thùy Linh bươn qua bãi cỏ. Cô quên là Bình Nguyên và cô bạn gái của anh ta đang đứng gần đó ! Bình Nguyên gọi giật: – Thùy Linh! Cô cũng đến đây à? Thùy Linh quay lại. Cô gái lả lơi kia đang tựa vào Bình Nguyên. Thùy Linh nhăn mặt, giọng chua như giấm: – Chốn này đâu phải dành riêng cho anh. Cô nàng õng ẹo hỏi Bình Nguyên: – Ai vậy anh? Bình Nguyên chưa kịp trả lời thì Thùy Linh đã lên tiếng đáp thay: – Tôi là ai không quan trọng. Có điều chắc chắn tôi không phải loại người như cô - day qua Bình Nguyên, cô gườm gườm - còn anh, tướng anh ngon lành lắm. Ai dè anh cũng thật tầm thường như những tên con trai tầm thường khác! Dứt lời Thùy Linh quay ngoắt. Cô gái dậm chân: – Anh Bình Nguyên! Cô ta nặng lời với em mà anh tỉnh bơ hà. Bình Nguyên cười thản nhiên: – Cô ta nói có gì sai đâu? Cô ta và em là hai loại người khác nhau. Hoàn toàn khác nhau. Cảm ơn em đã đến giúp anh. Đây là thù lao cho em. Tạm biệt nhé ! Bình Nguyên hôn chụt lên má cô gái rồi bỏ đi. Có ai đó từng nói với Bình Nguyên là không phải ghét nhau mới hằn học nhìn nhau! Bình Nguyên vào bãi gởi xe lấy chiếc mô tô ra và chạy thong dong trên đường phố. Hơn nữa giờ sau anh dừng lại trước nhà hàng Huynh Đệ . Từ ngoài, anh đã thấy dáng Chi Mai nhấp nhỏm sốt ruột nơi cửa ra vào. Giao xe cho người phục vụ, Bình Nguyên vào nhà hàng: – Chi Mai! Em đang ngóng chờ ai vậy hử? Chi Mai cáu gắt: – Thì chờ mấy người chứ còn ai nữa! Anh tới trễ mười lăm phút. Bà chị quí hóa của em thì vẫn bặt tăm! Bình Nguyên chép miệng: – Ngốc à, không gọi điện cho cô ấy? Chi Mai cự lại: – Làm như có mỗi mình anh là thông minh vậy xin thưa với ông anh rể tương lai! Tôi đã gọi vào di động của chị ấy hàng trăm lần rồi. Nhưng chị ấy tắt máy! Bình Nguyên bày: – Nếu Diệp Trúc tắt máy thì em gọi vào máy của Thùy Linh đi. Chi Mai ngạc nhiên: . – Chị Hai em đang đi với chị Linh! Và ...anh đã gặp hai người? Công nhận anh hay thiệt! Cô mừng rơn, gọi điện cho Thùy Linh. – Alô! Chị Thùy Linh hả? Là em đây! Chi Mai nghe âm thanh ồn ào của đường phố. Rồi loáng thoáng nghe Thùy Linh nói: tao lái xe thì làm sao nghe được, mày cứ trả lời thay tao đi! . Rồi là giọng Diệp Trúc. Chi Mai mừng như bắt được vàng. – Chị Hai à, là em đây. Chị đang ở đâu. Sao còn chưa chịu đến? À, em quên nói cho chị rõ là đã thay đổi địa điểm! .... Diệp Trúc nói: – Chắc chị không đến được đâu nhỏ à. – Trời ơi! Như vậy là chết em chị Hai ạ. Chị làm ơn đi mà ? Diệp Trúc gắt um: – Nè, tại sao chị lại phải đến dự bữa cơm đó chứ? Ba mẹ và em nhận lời thì đi mà gặp họ. Chị bận đi ăn với chị Thùy Linh rồi! – Nhưng chị cũng phải nể mặt hai bác Vạn Đại và giữ thể diện cho ba mẹ một chút! – Ê nè, đừng có dạy đời chị Hai mày nghe nhỏ. Diệp Trúc bực bội cúp máy. Thùy Linh băn khoăn: – Nhỏ Chi Mai nhắc mày đến chỗ ông bà Vạn Đại mời cơm à? – Ừ, mệt ghê! Thùy Linh dè dặt: – Tao biết mày không ưa tên Bình Nguyên. Nhưng tỏ thái độ như v vậy thì hơi quá đáng đó Diệp Trúc. Ít nhất mày cũng phải giữ một chút lễ phép và lịch sự với họ. Kẻo họ lại chê cười ba mẹ mày. Diệp Trúc cáu kỉnh: – Hết nhỏ Chi Mai giờ tới mày. Mày thừa biết cuộc gặp gỡ này chung quy cũng vì cái ý đồ kết thông gia của ba mẹ tao và hắn. Tao cần tỏ thái độ cho họ hiểu là tao trước sau gì cũng không chấp nhận cả ! Mày đừng chen vào nữa đi. Thùy Linh thở dài. Cuối cùng cô vẫn không đủ bạo dạn để cãi lại Diệp Trúc. – Vậy bây giờ tụi mình đi đâu? . Điểm cũ! Tao thích bầu không khí ấm cúng và phong cách Châu Âu ở đó - thấy bạn lặng thinh, Diệp Trúc lay nhẹ - Ê, bộ giận tao hả? – Đâu có Chỉ là bất đồng quàn điểm thôi. – ùm, bạn bè thân thỉnh thoảng vẫn bất đồng quan điểm cũng là bình thường thôi. Mày đừng băn khoăn lo ngại gì cả. Ừ thì không băn khoăn! Nhưng Thùy Linh có linh cảm tình cảm sẽ nảy sinh giữa cô bạn thân và kẻ thù của nó. Thật lòng mà nhận xét thì hai người rất đẹp đôi. Giả cảnh cũng ngang tầm. Ba mẹ Diệp Trúc lại có bỏ vốn mua cổ phần trong công ty Vạn Đại của ba mẹ Bình Nguyên. Thùy Linh còn nghe ông Điền có một vốn trong công ty Vạn Thái Dương! Công ty này là của người em họ ông Vạn Đại. Vai Thùy Linh bị đập mạnh đến nỗi cô giật nẩy người. – Tới rồi kìa! - Diệp Trúc nói. Hai đứa vào nhà hàng. Cô tiếp viên niềm nở: – Xin hỏi hai chị đặt chỗ ở tầng trên hay dưới này ạ? Diệp Trúc ngẫm nghĩ rồi hỏi bạn: – Sao mậy? – Tùy mày. Tao là khách mà. Chủ đặt đâu thì khách ngồi đó. Diệp Trúc nháy mắt: – Mọi lần hai đứa mình ngồi dưới này, hôm nay lên lầu xem sao! Thế là cả hai đi lên lầu một. Vẫn không gian ấm cúng lịch sự nhưng màu tường, màu rèm cửa, khăn trãi bàn và kiểu bàn ghế, kiểu đèn chùm cũng như hoa văn gạch lát nền hoàn toàn khác với bên dưới. Diệp Trúc kéo tay bạn đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Hai cô vừa đi được vài bước thì khựng lại vì tiếng gọi reo mừng của nhỏ Chi Mai: – A, chị Hai đến rồi à. Ở đây nè. Í, có cả chị Thùy Linh nữa! Vui thiệt! Đôi bạn nhìn nhau, miệng méo xệch! Đúng là oan gia ngõ hẹp, muốn tránh cũng chả tránh được. Hoan hỉ hiện rõ trên mặt tất cả mọi người: vợ chồng ông Vạn Đại, ông Điền, bà Hương và Bình Nguyên với Chi Mai. Chi Mai đứng lên lăng xăng kéo ghế cho chị Hai và chị Thùy Linh. Diệp Trúc tức muốn nghẹt thở. Phải dè hồi nãy ngồi ăn ô chỗ cũ thì êm quá rồi! Bà Vạn Đại xuýt xoa: – Chao ôi, cháu Diệp Trúc đây sao? Xinh quá ! Bà Hương nhẹ nhàng: – Dạ, chị quá khen rồi. Cháu nó cũng bình thường thôi - chị khẽ giật vạt áo con gái - con mau chào hai bác và anh Bình Nguyên đi con. Diệp Trúc cúi đầu: – Cháu chào hai bác, chào trưởng phòng. Còn đây cháu xin giới thiệu Thùy Linh là bạn học cũ của cháu ạ. Ông Vạn Đại đưa tay: – Cháu và Thùy Linh cùng ngồi đi. Bình Nguyên cười thật ngọt: – Hôm nay là ngày nghỉ mà ở đây cũng không phải là công ty. Diệp Trúc cứ gọi anh là anh Bình Nguyên thôi. Hà tất phải khách sáo. Diệp Trúc gườm gườm. Chỉ muốn đưa thẳng nắm đấm vào cái mặt đang cười cợt khoái trá kia. Hình như chỉ có Thùy Linh thấy rõ Diệp Trúc miễn cưỡng. Ai cũng vừa ăn uống vừa nói chuyện huyên thuyên: Bà Hương nói với Bình Nguyên: – Biết Diệp Trúc là nhân viên do cháu trực tiếp quản lý, cô rất mừng. Dù sao em nó vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Cô chú rất mong cháu sẽ giúp đỡ thêm. – Dạ, lúc nào cháu cũng quan tâm tạo điều kiện để em Diệp Trúc làm việc tốt. Bác đừng bận tâm ạ. Máu trong Diệp Trúc muốn sôi lên. Hắn còn dám gọi cô là em ngọt xớt nữa chứ!? Nghe muốn ói! Cô ức là ngay lúc này không thể ban cho hắn một đòn vào cái miệng bẻm mép ấy! Thức ăn ô nhà này rất ngon! Diệp Trúc đã khẳng định điều đó nhưng lúc này thì các món ăn cầu kỳ thơm phức đều trở nên nhạt nhẽo vô vị trong miệng Diệp Trúc, cô trêu trạo như nhai cơm cháy nguội vậy. Cô đứng lên, xin lỗi mọi người nói là muốn vào toilet. Cô dự tính năm phút sau sẽ gọi điện thoại cho Thùy Linh rồi hai đứa chuồn khéo! Vào toilet, tích tắc sau Diệp Trúc ra ngoài, theo cầu thang phụ cô xuống tầng trệt. Đứng gần chân cầu thang Diệp Trúc lấy di động ra và bấm số. Nhưng vừa áp điện thoại vào tai thì kỳ đà xuất hiện!