80s toys - Atari. I still have
Diệp Trúc đứng lên đi ngay! Quay vào phòng, Bình Nguyên không ngồi vào ghế sau bàn làm việc mà anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống con đường xa xa phía dưới. Anh đoán Diệp Trúc sẽ phát pháo trước, mà đúng vậy! – Này, anh Bình Nguyên? – Hãy gọi tôi là trưởng phòng - Nguyên nhắc nhở. – Hừ! Trưởng phòng thì trưởng phòng. Anh giải thích đi. Như thế này là sao? Vẫn không quay lại, anh nhún vai: – Cô hỏi kiểu đó tôi biết giải thích gì?! Diệp Trúc bực bội: – Trong khi tôi chưa nghe gì thì mọi người trong phòng đều đã biết tôi sẽ đi công tác Đà Lạt? Bình Nguyên quay lại, tiến đến gần Diệp Trúc. Anh nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia là cả một trời căm ghét. Anh từ tốn: – Chuyện đó thì có gì đâu mà ấm ức? Cô sắp nóí Anh đừng có trêu cợt tôi! chứ gì? Chẳng qua là do cô quá nhạy cảm mà thôi. Nghe này, kế hoạch đầu tư xây dựng một siêu thị trên Đà Lạt là kế hoạch lớn. Tất cả nhân viên của công ty đều biết. Cũng tức là họ biết chắc chắn tôi sẽ đi công tác trên đó. Mà cùng đi với tôi chắc chắn không ai khác cô rồi. Vì sao cô biết không? Vì trình độ của cô vượt trội so với người khác. Tôi cũng đánh giá cao năng lực của cô nữa. Diệp Trúc rủa thầm: quỉ tha ma bắt anh đi! Ngay hôm sau Diệp Trúc lên Đà Lạt cùng Bình Nguyên. Vượt qua khoảng đường hơn ba trăm cây số tất nhiên hai người dùng xe hơi - chiếc Toyota màu nâu quí phái và Diệp Trúc cầm lái. Điều an ủi cô lúc này là Bình Nguyên cùng ý thích với cô nên kính xe hạ xuống cho gió ùa vào mơn man. Ngồi ở băng ghế sau Bình Nguyên tha hồ ngắm cảnh. Diệp Trúc ngạc nhiên vì hơn một tiếng đồng hồ qua Bình Nguyên im lặng: giữa họ chưa xảy ra chiến tranh! Hiếm, rất hiếm khi như vậy thỉnh thoảng Diệp Trúc liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu. Hay là Nguyên đang bận tâm công việc cho những ngày sắp tới? Cũng có thể như vậy chứ. Dù sao công ty này vẫn có phần lớn cổ phần của ông bà Vạn Đại. Thành công của nó gắn liền với tương lai và sự thịnh vượng của gia đình anh ta mà, phải lo là đương nhiên thôi. Tự dưng Diệp Trúc thấy thông cảm cho Bình Nguyên. Cô phá tan im lặng. Giọng nhẹ nhàng: – Này, trưởng phòng! .....sao hôm nay anh làm thinh vậy? Bình Nguyên cưới khẽ: – Tôi đang suy nghĩ tìm đề tài nào mà nói thì ít có khả năng gây gổ với cô nhất! Diệp Trúc cau mày. Cô quan sát Bình Nguyên. Ừm, có vẻ cũng nghiêm túc nhưng có trời mới biết hắn sắp giở trò gì?! Cô mỉa mai: – Anh tử tế vậy sao? Bình Nguyên nhìn qua bên đường. Bắt đầu đoạn đèo dốc thuộc địa phận Định Quán, nhà cửa mọc lên nhiều quá, không ít lầu hai ba tầng nhưng từ xa vẫn trông thấy hòn Chồng rêu phong ... Bình Nguyên mơ màng: – Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ không tử tế cả. Mà. ....lâu lâu hai chúng ta cũng nên hòa hoãn một chút chứ, cô thấy sao? Giọng điệu nhẹ nhàng lạ lẫm của Bình Nguyên khiến Diệp Trúc hoang mang. Nhưng ... Cô nhún vai, buông thõng: – Tôi không biết nữa! Đan hai tay vào nhau đặt ngay ngắn trên đùi Bình Nguyên nhìn Diệp Trúc qua kính chiếu hậu. Diệp Trúc nè, rất nhiều khi tôi thầm hỏi là lẽ nào đối với cô, tôi lại đáng ghét đến vậy? Diệp Trúc vặn lại: – Anh muốn trở thành người đáng thương ư? Bình Nguyên khẽ lắc đầu: – Thấy chưa? Chúng ta không nói được ba câu vui vẻ. Tôi im lặng có lẽ tốt hơn. Anh tựa hẳn vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Diệp Trúc khẽ thở dài. Cô thấy hơi ân hận. Lẽ nào nên tìm một câu nào đó nhẹ nhàng hơn? Rồi cô tặc lưỡi nhủ thầm: mặc kệ hắn, dù sao thì thận trọng không bao giờ thừa cả. Con người hắn vốn phức tạp vô cùng. Mình nên thăm dò thêm mới được! Xe bắt đầu vượt đèo Chuối rồi đèo Bảo Lộc! Bụng Diệp Trúc bắt đầu réo gọi. Sẽ ăn cơm ở đâu nhỉ? Liếc nhìn vào kính chiếu hậu thấy Bình Nguyên vẫn nhắm mắt - có lẽ anh ta ngủ thật! Diệp Trúc đành dỗ ngọt cái bụng đói bằng mấy ngụm nước khoáng. Từ Bảo Lộc lên Đà Lạt còn gần trăm rưỡi cây số nữa. Diệp Trúc vất chai nước khoáng đã hết nhẵn xuống sàn xe rồi tăng tốc độ lên chín mươi cây số giờ! Đoạn đường cứ rút ngắn dần. Ở phía sau, Bình Nguyên đã thức dậy tự lúc nào. Anh nhìn qua bên đường và kêu lên: – Trời! Đã lên khỏi Bảo Lộc rời sao? Stop! Phải dừng lại ăn cơm chứ! Diệp Trúc mát mẻ: – Vậy mà tôi cứ tưởng anh tiết kiệm, để lên Đà Lạt rồi hẵng ăn. Bình Nguyên làu bàu: – Lỗi ở cô, không chịu gọi tôi dậy! – Anh ngủ say như vậy làm sao tôi dám gọi? Bình Nguyên lặng thinh. Diệp Trúc cho xe dừng lại ở một tiệm ăn hơi thưa khách nhưng tươm tất, sáng sủa. – Ghé đây à? - Bình Nguyên nghi ngại – Ít khách như vầy chắc thức ăn không được ngon! – Chưa chắc nhé ! những quán ăn đông khách đằng kia vì tài xế ghé vào, hành khách đành xuôi theo. Còn nơi này, ế khách chỉ vì chủ quán quen ít tài xế và chủ xe đò thôi. Bình Nguyên biết nguyên tắc tài xế là thân chủ ăn cơm không mất tiền nhưng nhất thời anh quên. Nghe Diệp Trúc nói anh mới nhớ ra. – Hay thật! Về nước chưa được bao lâu sao cô biết điều đó? Diệp Trúc nheo mắt: – Chuyên viên nghiên cứu thị trường mà không biết mấy chuyện lẻ tẻ đó thì còn làm được gì nữa!? Bình nguyên đùa: – Hôm nay tôi liều mình nghe theo chuyên viên vậy: Đúng như lời Diệp Trúc. Quán ăn này tuy không có đông khách ghé vào nhưng bù lại thức ăn ngon,mọi thứ đều sạch sẽ và phục vụ tiếp đãi rất vui vẻ ân cần. Cả hai cùng đi rửa mặt xong mới ngồi ăn. Bình Nguyên cảm thấy đã thật tỉnh táo sau giấc ngủ khá dài. Anh bảo Diệp Trúc: – Lát nữa tôi sẽ lái thay cô. – Như vậy ổn chứ? Nguyên điềm đạm: – Thật thì lúc nãy tôi im lặng vì sợ nói chuyện rồi cãi cọ sẽ làm cô mất tập trung lái xe. Ai ngờ tôi ngủ quên luôn. Cô vượt đèo bao nhiêu đó là quá đủ rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đoạn đường còn lại cho, nhé ! – Dĩ nhiên tôi không cãi lại sếp đâu. Im lặng ăn cơm. Bình Nguyên vừa ăn vừa ngắm Diệp Trúc. Rồi không nhịn được anh hỏi: – Diệp Trúc nè, có thật là cô không hề nghĩ rằng quan hệ giữa chúng ta sẽ tốt đẹp hơn? – Anh đừng có nói năng linh tinh! – Cô này thật lạ, tôi nói nghiêm chỉnh mà cứ bảo là linh tinh? Thử hình dung nếu cô làm bạn gái của tôi thì thế nào nhỉ? Ngoại hình của cô với tôi rất xứng đôi. Trình độ cũng gần ngang nhau. Quan trọng nhất là mọi người trong hai gia đình đều ủng hộ cô và tôi. Bao nhiêu đó cũng đủ tuyệt vời rồi. Cô nói đi! Diệp Trúc lặng lẽ và ăn cơm. Ăn hết chén cơm cô mới nói: – Có lẽ chủ quán này là người Sài Gòn nên nấu các món ăn khá ngon! Trưởng phòng à, chúng ta đang đi công tác nên ngoài công việc ra xin anh đừng nói đến chuyện gì khác cả. Bình Nguyên nhẫn nại: – Diệp Trúc à, tôi rất có thành ý. Chả lẽ chúng ta không thể quên đi những bất hòa của thuở nhỏ sao? Hồi đó ... – Hồi đó tôi và anh tuy còn nhỏ nhưng biết xỉ mũi sạch rồi mà ! Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể là bạn gái của anh cả. Bình Nguyên gác đũa, nhìn cô đăm đăm: – Cô thật sự suy nghĩ như vậy chứ? – Tôi chỉ nói một lời! Bình Nguyên cười cười. Anh có vẻ không tin lời Diệp Trúc nóí chỉ một lờí ư? Nếu thật sự cô ta ghét mình thì tại sao hôm nọ thấy mình đi với cô gái khác, cô ta lại phản ứng như kẻ ghen tuông như vậy? công nhận cô ta cứng cỏi lạnh lùng thật! Cố công sắp đặt chuyến đi này mà nếu cứ vũ như cẩn thì uổng quá! Xe tiếp tục hành trình, Bình Nguyên cầm lái. So với Diệp Trúc, anh lái chậm hơn. Ngồi băng sau Diệp Trúc đọc một cuốn sách. Hình như quang cảnh xinh đẹp của rừng đồi dốc núi hùng vĩ thơ mộng hai bên đường không chút tác động đến xúc cảm của cô. Di động reo, cô bật ra xem: là Thùy Linh. – Có chuyện gì? Nói đi! Thùy Linh chắc đang nhăn nhó: – Mày lạ chưa? Tự nhiên muốn nổi nóng với tao vậy? nói nghe đi, mày đã lên tới Đà Lạt chưa vậy? – À, - Diệp Trúc nhìn quang cảnh - có lẽ cũng gần tới rồi. – Chắc là nhiệt độ đã khác hẳn rồi há ! Mày có cảm giác thế nào? Thích chứ? Đây là lần đầu tiên mày lên Đà Lạt mà. – Không biết nữa. Tao đang đọc sách! – Ôi, con nhỏ khùng! Phải tận hưởng không khí mát lành và tranh thủ ngắm cảnh chứ! Đèo Prenn đẹp lắm đó. – Biết rồi, cúp máy đây! Bình Nguyên mỉm cười. Chắc là điện thoại của Thùy Linh. Di động của anh phát tín hiệu. Nếu như là lúc khác anh chỉ cần gắn tai nghe mà trả lời. Nhưng ở đây có Diệp Trúc ... Anh áp di động vào tai: – Alô, Bình Nguyên đây! .... – Chào anh ...tôi là Thùy Linh ... Thùy Linh?! Bình Nguyên băn khoăn. Cô ta vừa gọi cho Diệp Trúc xong là gọi tiếp cho anh! Chuyện gì đây?! – À, xin chào! Sao hôm nay chiếu cố đến tôi vậy tiểu thư? – Anh đừng có cà rỡn nghe. Thùy Linh cao giọng - chẳng qua là vì nghe giọng nói của bạn tôi hơi lạ nên tôi mới hỏi anh. – Tiểu thư cứ hỏi ạ. – Anh đã làm gì để bạn tôi cớ thái độ cáu kỉnh như vậy hả? – Ôi, oan thị kính nhé! tôi không làm gì cả. Nếu giải thích thì mai mốt tôi giải thích: Tạm biệt! Diệp Trúc lắng nghe và tự hỏi đó là cú điện thoại của ai? Liếc nhìn cô, Bình Nguyên nói: – Chỉ hơn mười cây số của đèo prenn này là lên tới Đà Lạt rồi. Buổi trưa nhưng càng lên cao trên đèo càng mát lạnh. Đúng như lời Thùy Linh nói, con đèo hẹp và dốc, hai bên thoắt vực thoắt vách núi ...giống như dãi lụa hồng mềm mại choàng trên người của một thanh niên trẻ trung lịch lãm. Xe vào thành phố. Bình Nguyên đã đặt phòng tại khách sạn Đà Lạt. Nhân viên tiếp tân nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ. Trong mắt họ thì hai người thật đẹp đôi, không chê vào đâu được. Chàng cao to, trán cao mắt sáng, mái tóc bồng bềnh, nghê sĩ, mặt vuông cân đối hài hòa. Nàng vóc cao thanh mảnh, tóc thề óng ả ngang vai, mắt đen láy, môi tròn căng mọng và làn da trắng mịn như thoa sáp, dáng đi khoan thai quí phái. Bình Nguyên nói với nhân viên khách sạn: – Chào cô, hôm qua tôi đã gọi điện đặt phòng cho hai người. Bình Nguyên và Anna Green! Cô nhân viên lật cuốn sổ: – Dạ vâng, hai phòng ở lầu một, thưa anh. Bình Nguyên vẫy Diệp Trúc: – Cô cho mượn giấy tờ tùy thân một chút. Diệp Trúc mở ví lấy thẻ căn cước và hộ chiếu đưa cho Bình Nguyên. Cô nhân viên tiếp tân lại một lần nữa sửng sốt: Ồ, cô ấy có quốc tịch Mỹ! .... hai người theo nhân viên phục vụ lên phòng. Phòng của Bình Nguyên kế bên phòng Diệp Trúc. Căn phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, giống như căn hộ cao cấp - chỉ thiếu gian bếp. Từ đây, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy hồ Xuân Hương thơ mộng xa xa phía dưới. Xa hơn là đồi cù với màu xanh của thảm cỏ mượt mà, Diệp Trúc liên tưởng đến dáng của một thiếu nữ nằm nghiêng, đầu gối trên đôi tay trần. ....mềm mại và gợi tình. Cô bảo lên đây vì công việc nên Bình Nguyên đề ra thời gian biểu cho buổi chiều đầu tiên là sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, cả hai sẽ xuống phố dạo một vòng, xem xét qua tất cả các lô đất được đề xuất cho dự án. Sau đó cả hai cùng đánh giá rồi fax về cho giám đốc Hồ Ba. Tiếp đó mới thương lượng, nếu giám đốc đã cho ý kiến xúc tiến dự án. Bình Nguyên nói: – Năm giờ rưỡi chiều chúng ta về ăn cơm tại khách sạn. Buổi tối nghỉ ngơi. Tuy nhiên cô có muốn đi đâu. thì gọi tôi đưa đi. Tôi lất rành Đà Lạt, có thể hướng dẫn cô. chứ cô đi lơ tơ mơ là bị lạc đó. – Nguyên cười nói thêm - Nếu để cô bị thất lạc hay gặp phải rắc rối gì thì tôi chết với cô chú và nhỏ Chi Mai. Diệp Trúc sờ mũi: – Anh làm tôi phổng mũi rồi nè. Nghe anh nói chắc người ta tưởng tôi là đại tiểu thư còn anh là tên vệ sĩ rất ư trung thành. – Không dám đâu. Tôi chỉ vì cái chung của công ty và tình cảm của hai gia đình Cô đâu có cái giá bằng một đại tiểu thư chứ. Diệp Trúc sầm mặt. Tên trưởng phòng chết tiệt. Vậy mà mới lúc trưa nay còn dẻo đeo cái miệng bảo cô hãy làm bạn của hắn. Đúng là không thể nào có chút thiện cảm với hắn được! Hắn chỉ coi cô là trò đùa là một chú gấu hề. để hắn, trêu cợt mà thôi!? Cô ghét hắn!