Bình Nguyên đứng sừng sững trước mặt cô cười nhăn nhó:
– Sao? Nếu tôi đoán không lầm thì cô gọi điện cho Thùy Linh rồi cả hai viện một cớ nào đó để rời khỏi nơi này. Chính xác chứ?
Diệp Trúc ba gai:
– Chính xác thì sao còn không chính thì đã sao?
Bình Nguyên nhún vai:
– Đó là chuyện của cô. Cô ngồi lại hay đi về với tôi đều không quan trọng.
– Nếu vậy thì anh chặng đường tôi làm gì?
– À, Bình Nguyên cười - tôi muốn nói với cô rằng cô suy nghĩ gì tôi đều biết cả. Mà ...cô thật sự ghét tôi lắm à? Cô ghét tôi và luôn muốn né tránh, trốn thoát khởi tôi. Tuy nhiên tôi lấy làm buồn để báo với cô là thời gian tới cho dù ghét tôi nhiều lần hơn nữa thì cô vẫn phải chịu đựng tôi.
– Anh dám?!
Bình Nguyên rụt vai sợ hãi một cách hài hước:
– Sợ quá ! Xét về võ thuật có lẽ tôi thua cô thật. Nhưng ở vị trí sếp của cô thì. .... – Hay lắm! Tôi sẽ chờ xem.
– Khỏi chờ! Tôi có thể thông báo ngay với cô là bắt đầu tuần tới cô không làm văn phòng nữa. Mà phải đi thực tế. Cụ thể thì tôi sẽ bàn sau. Thế nào? Cô gọi điện cho Thùy Linh đi.
Diệp Trúc tắt điện thoại, thản nhiên:
– Tôi thay đổi ý định rồi.
Cô quay lên lầu.
Ngồi bên bàn ăn, mọi người thấy Diệp Trúc vào cùng lúc với Bình Nguyên thì càng hy vọng nhiều hơn.
Lúc chia tay, bà Vạn Đại khoác tay Diệp Trúc và nói riêng với cô:
– Diệp Trúc à, cháu nghe bác nói điều này nhé !
– Dạ, cháu đang nghe đây ạ.
Bà Vạn Đại cân nhắc:
– Phải nói là bác rất muốn song song với mối giao hảo của hai gia đình là sự hiểu nhau, thông cảm và thân mật hơn của cháu với Bình Nguyên nhà bác. Bác biết lúc nhỏ hai đứa hay cãi vã với nhau. Nhưng đó là chuyện của trẻ con.
– Thưa bác, cháu ...
– Cháu cho bác nói hết đã. Phải thừa nhận là Bình Nguyên nhà bác có hơi kiêu ngạo và ...! chật, bác vẫn hay rầy nó lắm. Không phải bác khen Bình Nguyên nhưng cơ bản thì nó làm việc rất nghiêm túc. Bác mong cháu sẽ thân thiện hơn để hiểu nó hơn. Cháu chắc không nỡ từ chối bác chứ hả Diệp Trúc?
Bà Vạn Đại đã đưa Diệp Trúc vào một tình thế khó xử. Cô không thể không từ chối được. Cô nhủ thầm thôi thì cứ gật gật chiếu lệ cho bà Vạn Đại vui. Như vậy thì mối quan hệ của hai gia đình vẫn tốt đẹp một trăm phần trăm!
Diệp Trúc cầm tay bà Vạn Đại cười thật tươi:
– Dạ, bác yên tâm. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi bác ạ.
Mọi người dừng lại ngoài cổng chờ mấy người phục vụ đem xe tới.
Chi Mai nói với Thùy Linh:
– Chị Thùy Linh cho em quá giang nghe.
Diệp Trúc hớt ngang:
– Sao em lại đi quá giang Thùy Linh?
Chi Mai giải thích:
– Em ghé nhà nhỏ bạn học ở gần nhà chị Thùy Linh để lấy cuốn sách - cô nàng nháy mắt lém lỉnh- đi nhờ một vòng cho ...đở tốn tiền xe taxi!
Ông Vạn Đại sắp xếp:
– Như vậy tôi tính thế này. Bốn người già chúng ta “đi sao về vậy”. còn Diệp Trúc thì để Bình Nguyên đưa về cho!
Diệp Trúc vội vàng từ chối:
– Dạ thôi ạ, cháu không dám phiền anh Nguyên đâu.
Chi Mai kéo tay Thùy Linh ra đường trước.
Bình Nguyên reo thầm trong bụng. Anh lẹ miệng:
– Diệp Trúc đừng nói vậy chứ. Chẳng những bạn bè mà em còn là nhân viên của anh. Đương nhiên đưa em về chỉ là chuyện nhỏ thôi. Em sợ anh chạy tốc độ à. Xin cam kết sẽ chạy đàng hoàng, an toàn tuyệt đối.
Diệp Trúc cố hết sức để dằn cơn tức giận xuống và ngồi lên yên sau chiếc Yamaha!
Xe lướt đi mau chóng bỏ lại hai chiếc Dream và wave lại đằng sau.
Diệp Trúc cúi xuống nói như hét vào tai Bình Nguyên:
– Anh là người hay là quỉ vậy hử?
Bình Nguyên đáp to:
– Đương nhiên là người rồi.
Diệp Trúc nghiến răng:
– Anh dám anh anh em em với tôi hả? Tôi sẽ cho anh biết tay!
Bình Nguyên vội nói:
– Nè nè, gì thì gì chứ đừng có chơi trò đánh lén sau lưng nhé người đẹp! - dừng lại một lúc anh khiêu khích - lẽ nào cô bỏ cuộc khi mới bắt đầu?
Diệp Trúc rọ rạy. Cô xoa nhẹ một bên vai Bình Nguyên:
– Anh chuẩn bị tinh thần đón nhận cú đấm của tôi nhé ! - cô đấm mạnh - anh cho là tôi nhát gan như thỏ, không dám theo cuộc chơi này à? Không đâu, tôi chỉ ghét cay ghét đắng cái xe xưa như trái đất của anh. Đã là năm nào rồi mà anh còn đi chiếc xuồng này! Hay là anh thuộc hậu duệ của trùm sò thứ thiệt?
Sự khích bác của Diệp Trúc không ngờ lại tác động đến Bình Nguyên. Anh tự ái vô cùng. Không ngờ cô ta lại đả anh một đòn chí mạng ! được, cô ta sẽ thấy!
– Í, anh chạy đi đâu vậy? Điệp Trúc la lên – Đến chỗ này để xác định tôi có trùm sò không?
Bình Nguyên dừng lại trước một cửa hàng bán xe gắn máy ...
Chỉ một lúc sau Bình Nguyên đã _ hoàn thành thủ tục nhanh để đổi chiếc Yamaha xuồng lấy chiếc Dylan 125.
– Thế này được chứ? - Anh hỏi Diệp Trúc.
Cô tủm tỉm:
– Đó là chuyện của anh nhưng có lẽ ngồi trên nó sẽ dễ chịu hơn đôi chút!
Có thể nói cuộc sống của Diệp Trúc đã bước sang một trang mới. Bây giờ văn phòng làm việc thường vắng bóng cô.
Với tư cách là trưởng phòng nghiên cứu thị trường, Bình Nguyên giao cho cô nhiệm yụ khảo sát thực tế. Hết mặt hàng điện tử đến đồng hồ, hàng gia dụng ...có điều oái ăm là cô luôn phải đi với Bình Nguyên. Nguyên là sếp, có mọi quyền quyết định, Diệp Trúc không thể không chấp hành.
Anh cũng có lý lẽ rất thuyết phục:
– Đúng ra tôi phải đi thực tế nhiều hơn. Thời gian qua tôi cứ ở lì tại văn phòng, hiệu quả công việc có hơi thấp. Từ nay cần khắc phục mới được.
Diệp Trúc biết đây chỉ là cái cớ. Bình Nguyên từng du học hai năm ở Mỹ, kiến thức cộng thêm kinh nghiệm và tinh thần trách nhiệm. Chính anh đã từ chối đứng chân vào ban giám đốc. Vậy thì không có chuyện hiệu quả công việc thấp và anh bị khiển trách, cần phải khắc phục.
Rõ ràng Bình Nguyên bày ra trận đồ. Bây giờ Diệp Trúc có muốn thoát ra thật khó.
– Alô! Anh Bình Nguyên hả? ủa, sao không gọi vào máy cầm tay của chị Hai em?
Có lẽ Bình Nguyên đang cười:
– Chị Hai em tắt di động rồi. Nếu không thì anh đâu dám làm phiền nhỏ.
– Bây giờ thì đã làm phiền rồi đây. Anh nói đi!
– Chỉ là gọi chị em đi làm. Coi chừng muộn.
– Chi Mai chạy qua gõ cửa phòng chị gái. Vừa đi cô vừa nói:
– Em chuyển máy cho chị Hai? Muốn nói gì anh Nguyên cứ nói với chị ấy! ....
Diệp Trúc vừa mở cửa Chi Mai ấn ngay điện thoại vào tay cô:
Chị nghe đi!
Diệp Trúc ngao ngán. Lại là anh ta!?
Cô uể oải:
– Alô, tôi nghe đây!
– Diệp Trúc à, khẩn trương lên nhé. cô đừng quên là hôm nay chúng ta phải đi Tân An đó.
Diệp Trúc bốp chát:
– Tôi chưa phải là kẻ đãng trí. Từ mai anh còn làm phiền tôi kiểu này tôi sẽ cho anh biết tay!
– Khoan khoan! Tôi chỉ nhắc nhớ thôi sao gọi là làm phiền?
Diệp Trúc hét lên:
– Tôi đang chuẩn bị đi làm, hiểu chưa hả?
Cô giận dữ ném di động lên giường.
Chi Mai kêu lên:
– Ấy ấy, điện thoại của em mà!
Diệp Trúc xoay người lại:
– Còn em nữa ! Bỏ cái kiểu này đi nếu không muốn chị đánh đòn.
Chi Mai rầu rĩ. Cô tự hỏi phải chăng ba mẹ và mình đã sai lầm khi cố gắng đầu tư chuyện này?! Hơn một tháng rồi mà tình hình có vẻ chẳng có gì tiến triển cả !
Diệp Trúc xuống nhà dẫn xe ra ngoài.
Hơn hai phần ba đoạn đường. Diệp Trúc nhận ra dáng quen thuộc của Minh Hoàng ngồi trên chiếc Wave đã cũ kỹ. Cô dấn lên và nhấn còi báo hiệu:
– Anh Hoàng!
Minh Hoàng nhìn qua:
– Diệp Trúc!
– Lạ ghê! Lúc này sao không nhìn thấy anh vậy?
– Tôi đi suốt. Mới đi Pháp về ba ngày nay.
– Mai mốt chúng ta lại hẹn đi chơi nữa nghe anh Hoàng.
Minh Hoàng tìm cách từ chối:
– Tôi không hứa được đâu Diệp Trúc à. Công việc thì quá nhiều. Mà thật tình thì ...tôi rất ít đi đây đi đó để giải trí. Cho nên đi với tôi sẽ không vui đâu.
Diệp Trúc khuyến khích:
– Nếu vậy anh càng phải đi nhiều hơn. Cứ biết có công việc, hết công việc về nhà lú mú trong phòng anh sẽ chóng già đó.
Minh Hoàng bật cười lớn. Diệp Trúc hỏi:
– Công nhận tôi nói chí lý rồi phải không?
Xe dừng lại trước ngã tư đèn đỏ.
Minh Hoàng nhìn cô, 1ắc đầu:
– Cô hân hoan quá sớm! Cũng có thể đúng như lời cô, tôi sẽ chóng già!
Nhưng cho dù có già thế nào thì so với ông trời tôi vẫn còn là thiếu nhi!
Diệp Trúc dẩu môi:
.
– Không thèm nói chuyện theo kiểu huề vốn đó với anh!
Bình Nguyên đang đợi Diệp Trúc trong nhà xe. Anh thoáng cau mày khi nhìn thấy Minh Hoàng.
Minh Hoàng chào anh chỉ ậm ừ cho qua.
Minh Hoàng chào Diệp Trúc:
– Tôi lên văn phòng đây, cô đi vui vẻ nhé.
– Cảm ơn anh. Dù sao cũng rất mong hôm nào đó chúng ta cùng đi chơi, uống với nhau vài chai bia, nghe anh Hoàng!
Minh Hoàng gật gật đầu rảo bước đi nhanh.
Bình Nguyên xua tay:
– Thôi thôi đi, cô không thấy ngượng à.
Diệp Trúc đối lại.
– Sao tôi lại phải ngượng chứ?
– Giả đò không hiểu à. Anh ta không thích mà cô cứ nằn nì. Khó coi 1ắm!
Diệp Trúc xấn tới dí tay vào ngực Bình Nguyên.
– Khó coi dễ coi gì cũng là chuyện của tôi. Anh đừng có xía vô!
– Được được, không nói nữa. Công việc quan trọng hơn. Chúng ta đi nào!
Diệp Trúc im lặng đội nón bảo hiểm. Sài Gòn - Tân An cách nhau chỉ vài chục cây số. Cô cố gắng im lặng suốt chặng đường.
Vào thị xã Bình Nguyên chạy chầm chậm quanh những con đường kinh doanh rồi qua chợ. Ở khu vực này hai người xuống xe đi bộ. Bình Nguyên quan sát còn Diệp Trúc phải vừa quan sát vừa ghi chép, thỉnh thoảng còn trao đổi với vài người bán và khách hàng.
Hôm nay hai người đi thu nhập tài liệu về loại máy massage làm tan mỡ bụng. Phần lớn khách hàng vẫn chưa quen với loại máy này, nhất là nó lại xuất xứ từ Mỹ.
Cô vào một cửa hàng đã nhận tiêu thụ loại máy này - do Vạn Thái Dương nhập khẩu và phân phối.
Bà chủ thở dài:
– Có lẽ chúng tôi không nhận thêm loại này nữa đâu. Gần mười ngày qua rồi mà chả có ai hỏi tới nó cả!
Vài người phụ nữ vào cửa hàng xem hàng hóa.
Diệp Trúc quan sát họ.
Đứng sát sau lưng cô, Bình Nguyên ghé tai hỏi nhỏ:
– Theo cô thì các quí cô này sẽ mua gì Diệp Trúc vờ như không nghe. Cô thấy họ ngắm chiếc massage khá lâu.
– Bà vui lòng lấy cái máy mẫu cho tôi xem!
– Theo lời Diệp Trúc, bà chủ mở tủ kính lấy ra cho cô xem.
Diệp Trúc hỏi to:
– Chưa một ai hỏi tới sao ạ?
Chủ cửa hàng đáp:
– Đúng ra thì có nhưng cũng như không hà. Sau hôm tôi nhận hàng thì có một cô cỡ gần bốn mươi tuổi đến hỏi. Ai ngờ cô ta nói hàng Mỹ, không biết xài bền không, Hồi đó tới giờ thiên hạ xài đồ Nhật, Đài Loan, Trung Quốc.
Diệp Trúc lắc đầu phàn nàn:
– Người khách ấy dở quá ! Hàng Mỹ đương nhiên phải bền rồi.
Hai người phụ nữ lúc nãy bắt đầu chú ý đến câu chuyện và chiếc máy trên tay Diệp Trúc!
Một người rụt rè hỏi cô:
– Cô ơi! Đó là máy massage à? Xài nó có hiệu quả không vậy?
Diệp Trúc cười thân thiện:
– Tất nhiên là có hiệu quả nếu chị sử dụng đều đặn trong một thời gian nhất định.
Chị phụ nữ ngắm phần eo của Diệp Trúc:
– Chắc cô cũng nhờ cái máy này?
Cô lắc đầu:
– Không đâu. Sở dĩ vóc dáng tôi thế này là nhờ tôi rèn luyện thể thao.
– Ờ ...ra là vậy!
Diệp Trúc cười:
– Các chị ạ, phương pháp tốt nhất để có một vóc dáng thon gọn là chế độ ăn uống và luyện tập. Tuy nhiên ngày nay phần lớn phụ nữ đều ít luyện tập vì nhiều lý do khác nhau. Bận đi làm, buôn bán vân ...vân! cho nên dùng máy massage là tốt nhất.
Bình Nguyên tựa vào quầy hàng lắng nghe bài diễn thuyết tiếp thị của cô.
không chút gai góc xẵng lè như nói chuyện với anh. Cô thật sự làm hai người phụ nữ háo hức. Họ càng an tâm hơn với tờ phiếu bảo hành một năm. Kết quả bà chủ cửa hàng bán được hai cái máy.
– Cảm ơn các chị - Diệp Trúc vui vẻ- mong các chị sẽ giới thiệu mọi người đến mua hàng của chúng tôi.
Bà chủ xoa tay:
– Cầu trời! Yêu cầu trong một tuần tôi bán hết số hàng còn lại tôi sẽ nhận thêm ngay!
Rời cửa hàng, Bình Nguyên khen:
Hôm nay cô làm tốt lắm!
Diệp Trúc nhếch môi cười lạnh:
– Tôi làm không vì lời khen của anh đâu.
– Dù vậy, trách nhiệm của tôi vẫn phải khen cô thôi, trưa rồi. Chúng ta đi ăn rồi về Sài Gòn. Ăn ở đâu vậy? nhà hàng hay quán bình dân.
– Nếu anh đồng ý thì ghé Hương Quế .
– Có lý ! Nghe nói lẩu lươn ở đó rất ngon.
Thế là chụp nón bảo hiểm lên đầu, hướng về Sài Gòn, qua cầu Tân An, đổ hết dốc cầu, qua khỏi cua chiếc Dylan rẽ qua bên trái quốc lộ.
Trong khi chờ đem thức ăn tới Diệp Trúc tranh thủ ghi thêm mấy dòng ghi chú vào sổ tay.
Từ phía bên kia bàn Bình Nguyên nhoài qua gấp sổ lại:
– Stop! Đây là giờ nghỉ!
Diệp Trúc ngước nhìn nhưng im lặng. Anh ta độc tài một cách vô lý đến buồn cười. Nhưng nghỉ thì nghỉ!
Phục vụ đem thức ăn tới. Món lẩu lươn thơm nồng nàn. Lươn tròn to bằng cườm tay vàng ươm.
– Chúng ta uống chút gì nhé? - Bình Nguyên nói.
Diệp Trúc lắc đầu:
– Tôi không thể lái xe thay anh, không muốn bị anh cho đo đường và càng không thích phải ngửi trọn mùi men từ anh. Trà đá là được rồi.
– Cũng được. Anh bảo cô phục vụ cho hai ly!
Di động của Bình Nguyên reo:
– Alô! .....đã nói là đừng có gọi cho anh nếu không có việc gì quan trọng mà.
Sao? Em bị lâu chưa?. ....không được, anh đang a Tân An, chiều mới về được.
Em gọi taxi đi. Chắc sẽ ổn mà! .....Ừ, khi nào về anh sẽ ghé liền. ....Ừ ...
Diệp Trúc điềm nhiên xúc cơm cho mình. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh cô gái lả lơi đã nhìn thấy hôm nọ ở Tao Đàn.
Bữa ăn diễn ra trong yên lặng.
Bình Nguyên hỏi:
– Cô đang suy nghĩ gì vậy?
– Không có gì cả. Mà nếu có nghĩ thì cũng chả việc gì phải báo cáo với anh!
Bình Nguyên cười cười:
– Tôi không tin cô là sắt đá. Rồi một ngày nào đó cô sẽ thua cuộc cho mà coi.
– Cứ chờ xem!
Ăn cơm xong ngồi nghỉ thêm vài phút, hai người ra xe về Sài Gòn. Họ có hơn chín mươi phút để về tới công ty và chuẩn bị cho cuộc họp lúc ba giờ rưỡi chiều giữa nhân viên phòng nghiên cứu thị trường và các phòng ban, với giám đốc công ty để kết luận về việc nghiên cứu phân phối máy massage vừa nhập lô đầu tiên.
Vào cuộc họp Diệp Trúc báo cáo kết quả ở Tân An, cùng với kết luận của mấy ngày trước.
Giám đốc Hồ Ba gật gù:
– Hay lắm! Vậy coi như công ty ta sẽ nhận tiếp mặt hàng trên. Các anh chị nghe đây! Công ty đang có dự án mở một siêu thị mini ở thành phố Đà Lạt. Tuy là siêu thị mini nhưng số vốn đầu tư không nhỏ, cần phải nghiên cứu và cân nhắc cẩn thận. Tôi giao trưởng phòng Bình Nguyên hãy sắp xếp lên Đà Lạt nghiên cứu. Ba ngày sau tổng hợp báo cáo cho tôi.
Bình Nguyên reo thầm:
cơ hội vàng đây rồi! Ông Hồ Ba hỏi anh:
– Sao, cậu có ý kiến gì không?
– Dạ, ...-Bình Nguyên rụt rè - ba ngày cháu e không kịp. Xin giám đốc cho cháu một tuần ...
Ông Hồ Ba tỏ ra dễ dãi:
– Được. Nhưng nhớ là sau một tuần phải báo cáo đầy đủ nghe chưa?
– Dạ rõ thưa giám đốc.
Mọi người rời phòng họp. Bình Nguyên vào phòng làm việc của mình ngay.
Anh Hải không biết đã nắm tin từ đâu, vây lấy Diệp Trúc ngay:
– Anna! Em sắp đi công tác trên Đà Lạt phải không nào?
Diệp Trúc ngạc nhiên:
– Làm gì có chuyện đó?
Mọi người trong văn phòng râm ran:
– Bảo đảm là Anna đi rồi.
– Thích há. Được kết hợp du lịch luôn!
– Anna à, mai mốt đi về nhớ mua quà cho tụi này à nha.
Cửa phòng Bình Nguyên bật mở. Mọi người im bặt. Bình Nguyên nói ngắn:
– Mọi người lo làm việc đi. Còn Anna, cô vào đây!